Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Lại chơi vơi!



Có các lối sống mà chính ta chẳng thể nào ngăn cản mình không sống,
có các con đường biết rõ chẳng nên đi nhưng vẫn phải đặt chân mình lên
mà cất bước.

Ta đã sống cho các tháng ngày cô đơn, mông lung giữa biển người trong
các nỗi nhớ khắc khoải mà khô khan. Không hi vọng, nhưng vẫn hoài đợi
chờ một ai đó.

Gió nhẹ nhàng dìu nỗi nhớ đi vào trong sâu lắng, để lại sầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét