Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Cho ngày mưa…

Trời cứ mưa mãi thôi. Một mình len lỏi trong dòng người giữa phố đông, trở về nhà sau một ngày bình thường nơi công sở mà lòng cứ nôn nao thèm được ngồi yên ả đâu đó trong một quán café.
Quán nhỏ có ô cửa kính trong suốt, từ tầng cao dõi mắt ra ngoài ngắm dòng người ngược xuôi, ngắm mưa rơi. Cứ muốn ngồi như thế, lặng yên như thế, nghe trong lòng nỗi bình thản từ từ trôi êm.
Hình như lòng cũng giăng mưa giữa tiết trời tháng ba. Hình như nhớ! Tôi nhớ anh, tôi nhớ chính tôi của những ngày tháng cũ. Kỷ niệm còn là gì đâu, như pha lê vụn vỡ theo tháng ngày. Chỉ là ký ức đôi khi cứ quay đầu nhìn lại, nhói lên một chút khe khẽ để nhắc ta phút giây nào từng ngang qua. Ký ức chẳng còn đủ để làm đau nhau khi nhớ lại. Chỉ là, thảng hoặc, mơ hồ ta vẫn chạnh lòng nhớ đến, váng vất bước chân, một cái nắm tay, một ảnh hình xưa cũ. Chỉ là, đôi khi, có ai đó, có điều gì đó quen thuộc… miên man ta nhớ về.

Mưa dường như hay khiến lòng người buồn và hoài niệm, chông chênh. Cơn mưa tắm ướt một thời tuổi trẻ dại khờ, mộng mơ, yêu thương. Chúng tôi đã từng cùng nhau ngang qua một cơn mưa, cùng loang ướt tháng năm đầy nhiệt huyết, đam mê, cùng nắm tay dắt nhau qua những ngày mưa lạnh hắt hiu, hay những cơn mưa rào mùa hè ào ạt đến rồi đi. Chúng tôi từng mong ước được cùng nắm tay nhau mãi mãi đi qua mọi cơn mưa thanh xuân đến tuổi già. Mong ước ngồi phía sau áp mặt lên lưng người, cùng chung chiếc áo mưa đi qua tất cả những chống chếnh bão bùng.
Xem thêm:

Tuổi trẻ và khi yêu, người ta luôn ước ao những điều đẹp nhất cùng nhau. Ai biết trước thời gian cuốn đi biết bao hoài vọng, đem đến sự chia lìa. Giờ đây, mỗi người đã có một cơn mưa nhỏ riêng lòng mình, ướt một khoảng trời riêng. Chỉ là, một ngày mưa bay trên phố, có cơn mưa nhỏ ngày xưa vô tình ghé ngang…
Theo Diên Vỹ – Dân trí

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Tháng Ba ngày ấy






Thời gian chẳng bao giờ đợi chờ một ai hết. Nó cứ lao đi như mũi tên vậy. Không có điểm dừng nào cụ thể. Rồi ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy thời gian bỏ xa mình quá đỗi. Chỉ có các kỉ niệm là vẫn còn ở lại, vấn vương quanh mình.

Tháng Ba về rồi đó chị. Về để chạm vào các kỉ niệm, các nhớ thương khi ngày ấy sắp tới. Chị Hai có còn nhớ không? Ngày 11 tháng 3 của hai năm về trước, có một

Men theo nỗi nhớ




Ngày dài mặc cả buồn vui, rồi tự chọn hứng lấy các nỗi buồn dở dại, để mà ngúng nguẩy hờn dỗi với thời tiết. Trở về sau các lặp lại chán ngán, em lại ngồi lại ngó chính mình trong gương: Gương mặt hốc hác, đôi mắt mệt mỏi... các lúc thế này, em lại nhớ anh nhiều hơn.

Ta chẳng có nhiều thời gian bên nhau, để mà có quá nhiều nỗi buồn như thế. Nhưng dường như càng ngày, em càng xấu tính

Gửi chị dâu tương lai...




Gửi chị, người sẽ cũng anh trai em bước hết cuối con đường...

Lần đầu tiên anh em có người yêu, em đã háo hức tò mò muốn biết đó là ai, muốn biết chị ấy có xinh không, chị ấy như thế nào... Đặc biệt là muốn biết ai mà lại dám yêu ông anh trai khó tính nhà em. Em cứ í ới xin gặp nhưng anh không muốn, chỉ nói rằng chị ấy rất giống em. Chị biết không cũng là lần đầu tiên em thấy anh tủm tỉm cười

các niềm ủi an




Thật mà khó tưởng tượng ra một thế giới không có âm nhạc.

Mới đây, tôi dọn lại ổ đĩa, xóa đi một cơ man nhiều bài hát, ước mong trốn khỏi các lăn tăn kỉ niệm. Bởi, thế này, chỉ cần một lần vào quán cà phê, vào một cửa hàng sách, vào một khoảng không gian lạ lẫm hay quen thuộc nào đó, rồi bất chợt nghe thấy bản nhạc cũ của lòng, thì cả con người ta cứ thế mà xao xuyến hoài không dứt. có khả năng

Ngõ vắng...






Ảnh minh họa

Hôm nay sinh nhật cậu…

Tớ chẳng bao giờ chu đáo, tinh tế được… Điều đó trái ngược hẳn với cậu. Cậu luôn chăm sóc tớ, ủi an tớ, nhớ hộ tớ các điều tớ để rơi vãi ở đâu đó, trong tiềm thức, trong hiện tại hay một đoạn đường nào đó tớ đã đi qua…

“Này, đến Hà Nội chỉ ngủ sao? Đêm Hà Nội chớm Đông đẹp như thế này… Ừ, thôi thì cậu cứ ngủ đi… Tớ đi dạo một mình vậy”.

“Cậu không

Hết sức cô đơn




Cô đơn quá khiến người ta mệt mỏi, đủ đầy quá cũng chẳng khiến người ta khá khẩm hơn.

Chỗ ở mới của tôi, không biết bao nhiêu lần tôi than vãn với bao nhiêu người rằng nó rất tốt! Cái chính là gần trường học của tôi hiện tại, đó là lý do vì sao tôi lại chuyển ra ở đó, mục đích của tôi đến đây là gì? Là để nghiên cứu vớihọc tập. Đó mới là cái mục đích chính, một mục đích chết tiệt! Nhiều người

Mình xa nhau rồi






Mình xa nhau rồi. Với anh quãng đường từ nay sẽ dài thật dài, rộng thật rộng, thênh thang như vô chừng. Em có còn nhớ nhung chút gì không? các kỉ niệm có còn hằn in sâu thẳm trong trí nhớ, các cái nắm tay của một tình yêu non nớt đầu đời, các nỗi lòng ghen tuông có khi là điều hơi vô cớ…

Từ nay sẽ chỉ có một niềm đau còn ở lại với riêng anh, sẽ còn vẹn nguyên các gì từng làm anh

Tôi ơi, mưa có buồn không?




Một tháng mưa âm thầm ngày nối ngày không biết mệt mỏi, không biết bao lâu rồi mình ủ dột bơi bải trong từng cảm xúc. Cái mà người ta gọi là ánh nắng mặt trời chạy trốn hay mải chơi nơi nào không thấy về để đám lá vàng theo mưa bay khắp muôn nơi.

Tháng Ba rồi đấy, tháng Ba cũng cho tôi hơn ba mươi tuổi đời. Đủ già nua của thiếu nữ vào đời, đủ trẻ trung của một người đàn bà tự mình đứng bằng

Hoa về miền nước mặn




Thị trấn lọt giữa vùng nước mặn rộng lớn nằm ở cuối nguồn Mê Kông, cái mặn chát thâm căn cố đế gắn bó từ lâu đời. Dòng sông cuồn cuộn phù sa chảy ráo riết ra biển có độ mặn không thua nước biển bao nhiêu, xuống đó mà tắm, lội lên bờ, nước mặn bám rít không chịu nổi, phải xả nước ngọt như tắm biển. Kênh rạch chằng chịt cũng thế, còn vùng đất nuôi tôm chạy sát chân trời, cũng vậy… Nước mặn,

Mùa gió...






For Virgo...

Người có nhớ mùa gió năm ấy không?

Người bước vào cuộc đời ta nhẹ nhàng vớihoang dại. Ta không biết đến các định nghĩa của riêng mình. Ta đuổi theo bóng đêm nhung nhớ. Ta ngây ngốc giữa các cơn gió chuyển mùa, đầy đam mê. Bây giờ thì người cũng rời khỏi cuộc đời ta rồi.

Ta không biết người rời khỏi ta như thế nào nữa? Một ngày thôi, đủ để ta biết rằng người thật sự đã

Giá như anh có khả năng






Giá như anh có khả năng đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại, thì mỗi lần ngang qua con đường mà chúng ta đã từng bước, nỗi nhớ em sẽ không dâng lên cồn cào làm anh phải nghẹn ngào bao nỗi. Anh nhớ em, từng phút, từng giây để bao lần phải giật mình thức giấc giữa đêm khuya mà mồ hôi nhễ nhại. Anh biết nỗi nhớ rất đáng sợ, nó có khả năng làm con người ta gầy hao, thậm chí kiệt quệ, nhưng anh chẳng thể dừng

Ngày thứ ba, Nothing compares to you

Sẽ không có câu chuyện nào cho ngày thứ ba.Vì em đang ngồi trước gương, mái tóc buộc gọn lại sau gáy, nhìn thẳng vào "cô gái ấy" trong gương. Như đang nhìn vào Sinead O' Connor năm 1990. Trên màn hình màu cực lớn, chỉ có mỗi khuôn mặt trắng nhợt, mái đầu trọc lóc kiêu hãnh, từng đường nét, từng cử động của cơ mặt, từng nét mi rung, vớiđôi mắt mở to trong vắt, đều hát lên một nỗi đau đớn làm tan

Saigon, Era mùa lá rụng



Mùa lá rụng

"Cafe""Ừ"Bọn họ thường hẹn hò với nhau theo kiểu đó. vớimột điều chắc chắn rằng, chỉ một lúc sau, họ - cả hai - xuất hiện ở điểm hẹn. Hai ly đen đá. Không đường. Điệu Jazz cũ. vớimùi khói thuốc cay nồng.Saigon mùa này không phải mùa lá rụng. Vậy mà lá vàng rơi rất nhiều. Cả đoạn phố loang lỗ nắng cứ như đang sẵn sàng. Rất sẵn sàng cho một thước phim kiểu tình cảm lãng mạn.Bọn họ