Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Tháng Chín đi rồi, em có lỡ hẹn với yêu thương?

Trà chanh tình yêu: Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên. Tháng Chín đi, đi rồi đó, Hà Nội chẳng còn hanh hao, em có lỡ hẹn với yêu thương?

Con phố chiều nay nhẹ tênh, chầm chậm trôi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc bàng phủ đầy lá rụng.dấu hiệu bệnh mụn cóc sinh dục Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca chiều thu bâng khuâng gợi muôn vàn kỉ niệm. Nắng xen nghiêng đổ loang vào mắt ai đang ngập ngừng, chầm chậm bước về phía cuối con hẻm nhỏ sâu hun hút. Trên vai mềm bỗng ướt nhèm, cơn mưa chiều chớm thu vội buông hững hờ, bỏ lại sau lưng những mảnh ghép loang màu thời gian cho một điều sắp qua, sắp cũ, sắp xa…


Tháng Chín sắp đi rồi, chóng vánh những yêu thương chưa kịp ngỏ, ai đó có bỏ lỡ những khoảnh khắc chưa kịp giữ, để rồi chợt một ngày loay hoay mải miết đi tìm lại  yêu thương xưa cũ thì giật mình nhận ra chẳng còn gì để tìm. Mùa thu ùa về mơn man theo điệu nhảy nhẹ nhàng, êm ái, lâng lâng của tháng Chín như cô gái đôi mươi ngượng ngùng giấu nụ cười sau tà áo trắng tinh khôi ngày tựu trường.



Cơn mưa vội vã một chiều cuối thángMụn cóc sinh dục nữ chữa ở đâu Chín dường như níu lòng người ở lại với thời gian, ở lại với mùa thu hanh hao thêm chút nữa nhưng rồi sự hối hả của tháng Mười đang gần kề chẳng thể giữ được mùa xưa cũ. Chợt thấy nhớ những sáng tháng Chín miên man xoay xoay người hứng lấy giọt mưa nhẹ tinh khiết, vỗ vỗ vào trái tim yêu những rung động êm ái. Tháng Chín thật đẹp…



Có ai nép mình bên gốc phượng già lả tả lá vàng bé xíu rơi nghiêng, chạnh lòng muốn ôm trọn cả bầu trời tháng Chín vào lòng, ôm trọn tình yêu đầu mới chớm giữa buổi chiều gió hát. Một nụ cười xen nghiêng, nắng ùa sâu vào đôi mắt ngập tràn mùa thu. Bên góc đường quen, dáng liêu xiêu bé nhỏ của cô gánh hàng hoa đang chầm chậm rảo bước như gánh đi hết những gì thuộc về tháng Chín, gánh đi yêu thương và gánh cả những vụng dại mới yêu.



Ai đó vẫn bảo rằng tháng Chín mùa yêu, mùa nhớ, mùa bàn tay khẽ đan chặt vào nhau, lắng nghe từng nhịp thở đều đều và cảm nhận tình yêu thật dịu mát như mặt nước mùa thu. Cô gái bẽn lẽn quay mặt đi, vương một nụ cười may mắn, nắng chiều đổ xuống mái tóc buông dài trong gió bỏ chàng trai đứng ngẩn ngơ một mình. Tình yêu đầu ngượng ngùng, giấu che nhưng hình như trái tim cô gái đã hé mở khi thu về.



Cuối tháng, mưa ào ào thoáng qua, có chàng trai lao vội ra đường hớt hải gọi theo gánh hoa rực rỡ sắc màu, chọn nhanh một bó sen hồng cuối mùa… Và rồi nắng rớt. Tháng Chín sắp qua nhưng mùa thu còn ở lại, tình yêu còn ở lại trong đôi mắt đong đầy yêu thương đó.



Cô gái bé nhỏ giữa phố phường tấp nập, cố chen chân len vào dòng người để kịp lên chuyến xe cuối cùng, khi xe lăn bánh cô thấy cả quê hương trong mắt nhuộm nhớ thương.



Tháng Chín và mùa thu quyện chặt vào nhau, êm ái đến lạ. Tình yêu đã gõ cửa từ lúc nào không ai hay, chỉ biết rằng trái tim mình có thêm một điệu nhảy mới, điệu nhảy dưới mưa, xoay người cảm nhận, khẽ chạm mắt nhau. Như thế là tình yêu đã về. Những khoảnh khắc ấy, chỉ ngưng lại một chút thôi, đủ để cả hai cảm nhận và giữ trọn. Để mỗi lần nhớ lại còn thấy bối rối vì một miền nhớ thương đã cũ khi đành lòng nói lời chia tay với tháng Chín…



Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên.



Tháng Chín đi, đi rồi đó, Hà Nội chẳng còn hanh hao, em có lỡ hẹn với yêu thương.
Theo
 Ban Mai Xanh / MASK Online

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

EM MUỐN LÀM TÌNH KHÔNG BAO CAO SU

Trà chanh tình yêu: "Em muốn sinh con"!. Khương ngái ngủ: "Bao giờ?". Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bcs". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ...




Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi "đối tượng" là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.
Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: "Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô".
Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: "Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô".
Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: "Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi".
Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. "Em trêu tôi đấy à?", Hân gằn giọng.
Khương tỉnh queo: "Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ", Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.
***
Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻBiến chứng mụn cóc sinh dục nữ
Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: "Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh".
"Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ", Khương đốp chát lại.
"Nhưng như vậy không có nghĩa em có khả nănglớn lên bằng tôi", Hân phản bác.
Khương gân cổ cãi: "Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?". "Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!". "Vậy có rảnh để yêu không?". "Không, chỉ rảnh để cưới thôi".
Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may...
Đột ngột, Khương lên tiếng: "Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới".
Hân sa sầm nét mặt: "Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!".
Khương vẫn kiên nhẫn: "Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết".
Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!
***
Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: "Em muốn sinh con", Khương ngái ngủ: "Bao giờ?".
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: "Em đùa à?".
"Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi,  dấu hiệu nhận biết mụn cóc sinh dụccũng đã đến lúc sinh con". Khương im lặng. Hân lại tiếp: "Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có khả năngđến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu".
Khương vẫn im lặng.
"Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông". Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.
Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.
Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: "Mình cưới nhé!". Hân tưởng mình nghe lầm: "Sao?". Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: "Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới". Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.
Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: "Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân".
Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: "Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng" và anh hôn cô thật nồng nàn.
Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.
***
Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt "chiếu tướng" cô từ đầu đến chân mình.
Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.
Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: "Cháu là người ở đâu?". "Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ".
"Sao cháu không đi theo họ?".
"Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam", Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.
"Cháu bao tuổi rồi?".
Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.
Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: "Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ".
Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: "Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả". Khương thảng thốt: "Sao vậy mẹ?".
Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà".
Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được".
Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới". Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.
Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: "Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi". Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: "Thôi rồi".
Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố lên thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.
Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.
***
Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.
Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có khả năngtìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.
Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: "Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?".
Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: "Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý".
Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: "Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?". Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: "Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?". Hân mím chặt môi: "Bác muốn nói gì?".
Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: "Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?".
Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: "Quyết định như vậy, bác nhé!".
***
Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. "Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?", Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.
Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.
Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có khả năngtìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa... Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.
Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: "Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!". Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.
Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.
Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.
Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: "Đàn ông..." nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn.
Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ "tuổi Dần". Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!
Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.
***
Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.
Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ...
Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.
Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuchino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.
Cô phục vụ ái ngại hỏi: "Chị không sao chứ?". Hân lắc đầu, cố pha trò: "Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây".
Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: "à, thì ra là chị" rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: "Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây".
Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: "Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc".
Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có khả nănglâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và may mắn".
Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy.
Không thể như thế! Mình phải ra sân bay", Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không chia sẻ.
Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. "Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể", Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: "Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?".
Hân lắp bắp:"Anh... anh... không phải là anh...". Khương mỉm cười dịu dàng: "Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào".
Anh biết hết rồi sao?".
Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó".

Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những bao lì xì đỏ đính lục lạc đang đong đưa reo vui như chia sẻ niềm may mắn cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi. 

Trà chanh tình yêu (Sưu tầm)

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Tìm lại niềm tin


         Trà chanh tình yêuNiềm vui chỉ ngóng chông những người đã từng khóc, những người đã từng thương tâm và những người đã từng tìm kiếm, tôi sẽ chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với tôi và sẵn sàng để sự vui vẻ của tôi trên hết mọi thứ và trên cả sự vui vẻ của chính mình. 
           Tôi đang bắt đầu tìm lại cuộc sống mới của mình, hướng thẳng về phía trước và tôi không bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng đau buồn của mình nữa. Tôi  không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như tôi vẫn mang những đau đớn đi theo cuôc đời tôi.Tôi phải tìm lại  nghị lực cho mình để làm những gì tôi cảm thấy đúng và tốt cho cuộc sống phía trước, và tôi sẽ còn nhiều điều phải làm,. Và tôi không ngần ngại khi nói lên những suy tư trong lòng tôi ". Có những lúc trong cuộc sống của tôi thực sự nhớ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và ôm lấy trong thực tại, và tôi sẽ mơ những gì tôi muốn mơ và đi tới những chỗ nào tôi muốn tới, tôi sẽ  làm những gì mà tôi  muốn làm, bởi vì tôi chỉ có môt cuộc đời và một lần cơ hội để làm nhưng gì mà tôi muốn. 


         Tình yêu luôn phải giằng xé với niềm đau. Tuy vết thương bởi tình yêu không phải lúc nào cũng làm tôi đau đớn nhưng nỗi đau vẫn còn đó....để thử thách tôi,...để giúp tôi  trưởng thành hơn......Yêu là mạo hiểm vì có khả năngbị từ chối,  sống là rủi ro với cái chết. Hi vọng là liều lĩnh với sự thất bại. Nhưng không mạo hiểm thì đã thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì, và vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp,dấu hiệu của mụn cóc sinh dục chia sẻ và công bằng đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng không bao giờ giữ lại nỗi đau.

         Tôi sẽ luôn đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác. Nếu như những gì làm hoặc nói đó nó sẽ làm tổn thương đến tôi thì cũng sẽ làm tổn thương đến người khác. Niềm vui không phải gồm toàn những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống nhưng phải tạo thành từ những điều xảy ra trong thời gian dài và tiến trình của nó. 

         Niềm vui chỉ ngóng chông những người đã từng khóc, những người đã từng thương tâm và những người đã từng tìm kiếm, tôi sẽ chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với tôi và sẵn sàng để sự vui vẻ của tôi trên hết mọi thứ và trên cả sự vui vẻ của chính mình. 

         Tôi sẽ chọn một  người mà tôi có khả năngcùng tôi tâm sự chia sẻ niềm vui với nỗi buồn,mụn cóc sinh dục nữ là gì
 sẵn sàng ôm tôi vào lòng khi cần thiết và hoàn toàn hiểu rõ về những gì mà tôi muốn. Tôi sẽ chọn người mà chịu bỏ hết những thời gian quý báu để đến với tôi  mà không đòi hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ được nghe lời nói chân thành của tôi và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi tôi đến.

Nguồn: Internet

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

Em là gì trong bộn bề đời anh?

Là yêu thương choạng vạng vội vã gặp nhau trên đường? Là một phút cảm tình trỗi dậy? Là khao khát muốn gắn bó hay chỉ là một cuộc yêu chóng vánh mau qua?

Là những rung động nhất thời, hay là cảm giác muốn gắn bó? Là tự nguyện yêu thương hay đơn thuần là thói quen khó bỏ? Là trách nhiệm muốn gánh hay là trách nhiệm phải gánh? Là hiện thực, là tương lai, hay chỉ là cuộc vui nhất thời?
Đôi lúc em vẫn tự hỏi như thế, và cảm thấy mình đang tự biến bản thân trở nên tội nghiệp. Đời xô chúng ta đi nhanh quá, đến nỗi mà em chẳng thể cảm nhận được tình cảm của anh. Dường như có quá nhiều điều để anh bận tâm, còn hơn cả sự vô tâm anh vẫn phớt lờ em giữa ngang dọc đời thường, bàn tay vốn nắm chặt nay đã lơi lỏng, anh thậm chí còn chẳng nghĩ đến cảm nhận của em.
Em là gì trong bộn bề đời anh?
Là yêu thương choạng vạng vội vã gặp nhau trên đường? Là một phút cảm tình trỗi dậy? Là khao khát muốn gắn bó hay chỉ là một cuộc yêu chóng vánh mau qua?


Em vẫn muốn hỏi anh câu ấy, dẫu cho anh có cảm thấy phiền phức, dẫu cho có cảm thấy rằng em chẳng đủ tinh tế và thông minh, dịu dàng, dẫu cho mọi người có nói rằng em cường điệu quá tình cảm của chúng mình. Nhưng anh à, có cô gái nào không hy vọng mình là điều gì đó đặc biệt trong cuộc đời của người con trai mình yêu thương? Có cô gái nào không hy vọng về một tương lai, về sự vĩnh cửu nói nghe có vẻ không tưởng nhưng chính là vỗ về nội tâm để sống hy vọng và lạc quan mỗi ngày?
Thật lòng mà nói, em biết mình không phải là người thích nghe lời hứa hẹn, càng không phải là một cô gái cố chấp cứ phải giành lấy bằng được vị trí quan trọng nhất trong lòng anh. Nhưng cái gì cũng cần có sự đảm bảo, chúng ta có tình yêu để đảm bảo cho mối quan hệ này, em cũng cần có sự chia sẻ của anh để đảm bảo cho may mắn của chính mình.
Anh có khả năngchia sẻ đến những thứ lớn lao, anh có khả năngphải có trách nhiệm với rất nhiều điều trong cuộc sống, không chỉ một mình em. Thế nhưng em dành tình yêu của mình, ở lại bên cạnh anh, đừng khiến em cảm thấy đơn độc và tủi thân trong chuyện tình của chúng mình.
xem thêm:

Em là gì trong bộn bề đời anh? 
Là điều anh muốn nâng niu và trân trọng hay đã thành gánh nặng mà anh muốn từ bỏ. Đừng tìm cách làm tổn thương nhau nếu như tình cảm đã không còn, mà nếu còn yêu thì xin anh đừng khiến em có cảm giác bị bỏ rơi!
Theo
 CaDe / MASK Online

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

LÀM CHỦ CẢM XÚC, CHẾ NGỰ SỰ TỨC GIẬN

Trà chanh tình yêu: Nếu không rèn luyện được kỹ năng làm chủ cảm xúc, con người dễ đối mặt nhiều hơn với những thất bại. Để giải thoát mình khỏi thói quen giận dữ điều trước tiên là cần hiểu rõ tác hại của nó. Khi nhận thức được tác hại cơn giận dữ, cần biết chủ động kìm chế cảm xúc của mình bằng những cách thíchhợp, hướng suy nghĩ của mình theo cách tích cực và tự chịu trách nhiệm. Điều tệ hại nhất là để cho người khác điều khiển cảm xúc và hành động của mình.

Nhận biết được sự chuẩn bị bọc phát cơn tức giận của mình là bước đầu tiên trong việc đề phòng và kiềm chế cảm xúc tiêu cực đó giúp tránh phản ứng vội vàng. Mỗi phản ứng của con người là một sự lựa chọn, cần dành đủ thời gian đợi cho màn sương cảm xúc tiêu cực bọc phát tan hết để có khả năngthấy được toàn cảnh, giúp cho lý trí kịp vào cuộc để lựa chọn cách ứng xử thích hợp, trước khi cảm xúc cướp mất quyền lựa chọn đó. Tác giả chính của Tuyên ngôn độc lập (1716) và là Tổng thống Mỹ (1801-1809) Thomas Jefferson có lời khuyên: “Khi tức giận, hãy đếm đến mười trước khi phát ngôn; còn trong trường hợp rất tức giận, hãy đếm đến một trăm“.
Cần đặt mình vào vị trí của người khác để có cái nhìn khách quan hơn, tích cực hơn, từ đó kiềm chế cảm xúc và hành động của bản thân và cả của đối phương. Dù trong bất kì tình huống nào cũng cần bình tĩnh, linh hoạt để tìm phương án xử lý tối ưu nhất. Phật Thích Ca dạy rằng:  “ Oán không diệt được oán, tình thương mới diệt được nó“.
xem thêm:
mụn cóc sinh dục có lây không
Để cho cơn giận bọc phát dưới bất kỳ hình thức nào cũng đều có hại. Lãnh đạo một công ty Nhật Bản nhận thấy nhân viên trong công ty thường hay nỗi giận và muốn khắc phục tác hại của nó bằng cách tạo điều kiện để cơn giận bọc phát tại một nơi vô hại. Họ xây một „Căn phòng trút giận“, để mổi khi có ai cảm thấy giân dữ thì có khả năngđến đó trút cơn giận cho hả, bằng cách quát tháo, đập phá. Thế nhưng ngược với mong muốn, tình hình nóng giận trong công ty càng trở nên trầm trọng hơn. Ngược lại, để giải quyết vấn đề trên hãng Kodak cho xây „Phòng khôi hài“, còn Công ty Digital Equipment thì phát động chương trình „Hãy biết cười“ và kết quả đạt được là làm tăng năng suất 15%. Điều đó cho thấy chỉ có khả năngdập tắt cơn giận bằng những biểu hiện tích cực như pha trò, kể chuyện vui, hài hước, nói nhỏ nhẹ, hay tạm tránh đi chỗ khác để làm giảm không khí căng thẳng.
Chuyện kể, một hôm đức phật Thích Ca đến một làng nọ và bị nhiều người trong làng chửi mắng, sỉ chục thậm tệ, nhưng người vẫn tỏ ra bình thản. Có người hỏi: vì sao trong tình cảnh như vậy mà ông không tức giận? Đức Phật trả lời: “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn 10 năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có khả nănglàm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc". 
Cherie Carter-Scott chỉ ra: “Tức giận chỉ làm cho bạn nhỏ nhen hơn.Còn tha thứ lại thúc đẩy bạn phát triển hơn cả chính bạn trước kia”. Khoan dung, bỏ qua lầm lỗi và thiếu sót của người khác, giúp trút được gánh nặng tinh thần và tự giải thoát mình khỏi những tác hại mà cơn giận có khả nănggây ra.
Khi để sự phẫn nộ bủa vây tâm trí, ta sẽ không đủ tỉnh táo để ứng xử một cách đúng mực, và đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự đổ vỡ của nhiều mối quan hệ ngoài xã hội và trong gia đình.

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Lựa chọn và sự trả giá

Trà chanh tình yêu - Không ai cho không chúng ta cái gì và cũng không có cái gì đến với chúng ta mà không có một cái giá được đưa ra để chúng ta suy nghĩ, mặc cả và lựa chọn. Bạn muốn có một món đồ nào đó thì phải trả một khoản tiền tương xứng. Muốn thành công, bạn phải đổ mồ hôi, công sức của mình. Bất cứ lựa chọn nào cũng có sự trả giá.

Lựa chọn nào cũng có sự trả giá

Mỗi khi đứng trước một lựa chọn nào đó chúng ta thường phân vân tự hỏi: liệu chọn lựa của mình có đúng không? Mình có phải trả giá nhiều không? Cuộc sống luôn có sự cân bằng và tất cả đều có giá của nó. Muốn có bất cứ điều gì bạn cũng phải chấp nhận trả giá, chỉ là bạn lựa chọn gì và chấp nhận cái giá như thế nào mà thôi.
Muốn học giỏi bạn phải chấp nhận dậy sớm, học bài chăm chỉ và tìm tòi những kiến thức mới. Muốn đạt hiệu quả cao trong công việc bạn phải học cách làm việc chuyên nghiệp và nếu muốn có tình cảm của một ai đó không có cách nào khác bạn phải dày công nghiên cứu để chinh phục trái tim họ. Dù tổn thương, dù đau khổ nhưng bạn phải chấp nhận vì đó là cái giá bạn phải trả.
Xem thêm:
mụn cóc sinh dục mọc ở đâu

Hãy chấp nhận cái giá khả dĩ nhất

Lựa chọn gì cũng phải trả giá nhưng hãy lựa chọn cái giá mà bạn có khả năngchấp nhận được. Nếu cái giá đưa ra quá cao bạn nên học cách từ bỏ vì đôi lúc không phải cái giá nào cũng tương ứng với những lựa chọn.

Bất cứ lựa chọn nào cũng đưa đến cho chúng ta sự mệt mỏi, buồn bực và chán nản, bởi lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. Vậy nên, đừng nghĩ rằng có những lựa chọn “miễn phí” để rồi hối tiếc, ân hận. Bạn nhìn những gì người khác đang nắm giữ trong tay rồi tự vấn bản thân mình: Nếu tôi lựa chọn giống họ, thì hôm nay tôi đã có mọi thứ mà họ đang có. Đã bao giờ bạn nghĩ đến cái giá mà người ta phải trả chưa? Nếu chỉ nhìn thấy bề nổi của vấn đề thì bạn sẽ chẳng bao giờ hài lòng với cuộc sống của mình đâu.

Có một người bạn, sau năm năm gặp lại người bạn cũ, thấy bạn mình nhà cao cửa rộng hối hận ngày trước không nối gót bạn sang Hàn Quốc xuất khẩu lao động. Học đại học, ra trường lương một năm không bằng một tháng của bạn mình. Nhưng họ quên rằng để có nhà cao của rộng họ chấp nhận làm một tú tài chứ không phải một cử nhân như bạn. Năm năm làm công cho người ta với bao cay đắng, khổ cực. Bạn chỉ nhìn thấy nhà cao cửa rộng mà không nhìn thấy sự vất vả, cơ cực của họ nơi đất khách quê người. Vậy nên, lựa chọn nào cũng có giá của nó và bạn, hãy chấp nhận cái giá hợp với mình. Đừng quá cao vọng để rồi day dứt, hối tiếc.

Sống hết mình vì lựa chọn và chấp nhận cái giá kèm theo

Khi đã lựa chọn một điều gì đó, hãy sống hết mình vì sự lựa chọn đó. Đừng chỉ vì những khó khăn, trắc trở trước mắt mà hối hận vì đã đưa ra lựa chọn này. Bởi có khả năngngay lúc này bạn không thể giàu sang vì nó nhưng ít nhất bạn cũng có cuộc sống vui vẻ hơn khi chấp nhận cái giá cần trả.

Có người, muốn có một thứ gì đó nhưng lại không muốn đánh đổi, không muốn trả giá để rồi bực dọc, so sánh điều này điều kia. Khi không thể chấp nhận cái giá kèm theo bạn sẽ khó lòng có được cuộc sống trọn vẹn như mong đợi. Vậy nên, nếu lựa chọn điều gì đó hãy chấp nhận cái giá cần phải trả. Khi đó mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng và đơn giản hơn rất nhiều. Bạn cũng không còn day dứt hay hối tiếc vì sự lựa chọn đó của mình.

Đừng toan tính quá nhiều. Nếu cảm thấy yêu ai đó và không thể từ bỏ, vậy thì cứ chạy theo và tìm mọi cách để có được trái tim, tình cảm của người đó. Nếu tha thiết được làm điều gì đó, cứ tiếp tục bằng tất cả đam mê của mình, bởi bạn chỉ có một cơ hội để thực hiện chúng mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều đến cái giá mà bạn phải đưa ra bởi có đánh đổi bạn mới trân trọng lựa chọn đó của mình.

Nguồn Delta

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

Loạt hình về bản chất cuộc sống khiến bạn phải giật mình

Loạt ảnh về cách con người đối xử với nhau, hay bản chất của thành công là những điều khiến chúng ta phải suy ngẫm.


Người giơ tay về phía bạn chưa chắc đã thực lòng muốn cứu bạn.
3-4567-1407922674.jpg
Đôi khi cuộc sống có nhẹ nhàng thoải mái hay không là dựa vào việc bạn lựa chọn con đường như thế nào.
4-5758-1407922674.jpg
Thành công đôi khi bị đánh đổi bởi phút chốc chán nản.
5-2574-1407922674.jpg
Không cần bảo thủ quy tắc, dám sáng tạo mới có khả năngđánh bại đối thủ.
8-5364-1407922676.jpg
Phương hướng không đúng thì càng cố lên càng gian nan.
1-7286-1407922673.jpg
Nắm trong tay nhiều tài nguyên đến đâu không quan trọng. Nếu bạn không biết cách sử dụng thì vĩnh viễn không bao giờ là đủ.
7-9005-1407922676.jpg
Có một ngày, bạn cảm thấy cuộc sống thật gian nan, nhưng như vậy thì thành quả gặt hái có khả năngsẽ rất to lớn.
12-1630-1407922676.jpg
Đến một ngày, cuộc sống của con người sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào công nghệ.
13-1671-1407922676.jpg
Người nghèo khổ phải quỳ gối phục tùng kẻ quyền quý và mạng sống lúc nào cũng bị đe dọa.
17-3409-1407922677.jpg
Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
21-6461-1407925083.jpg
Sự thờ ơ lan dần trong cộng đồngkhiến người ta không còn đức tin.
9_1407923172.jpg
Rừng xanh dần bị con người biến thành than củi.
10_1407923172.jpg
Dù rừng là lá phổi xanh của Trái Đất nhưng điều đó cũng không ngăn cản được con người chặt phá để kiếm lợi.
15_1407923186.jpg
Cuộc sống khốn khó của những người nghèo khổ.
14_1407923187.jpg
Sự chênh lệch giàu nghèo, bóc lột là vấn nạn thời nào cũng có.
19_1407923207.jpg
Con người tự lừa dối, huyễn hoặc bản thân trước tai họa mình gây ra.
16_1407924990.jpg
Đến một ngày, con người sẽ chỉ còn sống với những thứ tự mình tạo ra.
20_1407923218.jpg
Có những thứ không là gì với người này nhưng lại rất có giá trị với người khác.
18_1407923219.jpg
Những thiết bị công nghệ hiện đại do con người tạo ra sẽ hủy diệt môi trường sống của chính chúng ta.
Depression.jpg
Phiền muộn, trầm cảm như cái bóng vô hình ngày càng lớn dần rồi bóp nghẹt con người
Xem thêm: