Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

Giàu và nghèo

Trà chanh tình yêu : Đọc xong câu chuyện thấy thật ý nghĩa và nhận ra một điều rằng có khả năngchúng ta chưa có những gì chúng ta yêu nhưng hãy yêu những gì chúng ta đang có Và hãy trân trọng nó bạn nhé!




Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng.
"Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?"
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
"Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…" – cậu bé nói thêm.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, ngóng chông vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

[Audio Book] Tam quốc @ diễn nghĩa

Trà chanh tình yêu: Xuất bản lần đầu năm 2003, Tam quốc @ diễn nghĩa ngay lập tức trở thành một quyển sách bán chạy ở cả trong và ngoài Trung Quốc. Nó trở thành truyền kỳ trong số các tác phẩm viết về quản lý học bởi số lượng bán ra khiến người ta phải trầm trồ thán phục, và trong một khoảng thời gian đã tạo nên "hiện tượng nóng bỏng" với khoảng hơn trăm loạt sách ăn theo. Cách viết giải thích cuộc đời và phương châm quản lý dưới góc độ lịch sử cũng tạo nên ảnh hưởng kiểu bắc cầu với những tiểu thuyết thương trường, tiểu thuyết quan chức và các tác phẩm lấy đề tài lịch sử sau này.

Nội dung của Tam quốc @ diễn nghĩa là những câu chuyện trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung được "chuyển dịch" sang môi trường kinh doanh hiện đại. Thế vạc ba nước Hán - Thục - Ngô thời Tam quốc biến thành ba loại hình công ty hiện đại: một là công ty lớn, sẵn có thực lực hùng mạnh, được hưởng nhiều ưu đãi nhưng ẩn chứa nhiều bất ổn bên trong (công ty dân tộc Đông Hán của Tào Tháo); hai là công ty dựa vào bản sắc riêng mà giữ vững thị phần, đợi thời cơ là khuếch trương (tập đoàn Đông Ngô của Tôn Quyền); và ba là công ty từ tay trắng mà nên (công ty Hoàng Tộc của Lưu Bị).

Bằng lối văn hài hước và vô cùng sống động, tác giả Thành Quân Ức đưa người đọc theo bước chân của Lưu Bị từ khi còn là cậu học trò nghèo cho tới khi làm tổng giám đốc, gặp được nhà tư vấn Gia Cát Lượng và lập nên tập đoàn Thục Hán, chia ba thị trường Trung Quốc.

Cũng trong cuốn sách này, người đọc còn gặp Đổng Trác, Lã Bố trong vai các giám đốc giảo hoạt, Viên Thiệu lãnh đạo công ty tư nhân nhưng phong cách quản lý đặc sệt "hành chính bao cấp", tổng giám đốc điều hành Tào Tháo quyền mưu đã biến cả một tổng công ty dân tộc thành của riêng...

Về cuốn sách của mình, tác giả Thành Quân Ức viết: "Trong mắt tôi, dù lịch sử của quốc gia, lịch sử dân tộc hay lịch sử doanh nghiệp đều là những ví dụ cho quản lý học. Cái gọi là lấy lịch sử làm ví dụ thực chất là nghiên cứu và học hỏi từ lịch sử... Cách nhìn quản lý dưới góc độ lịch sử và kể lịch sử thông qua quản lý là một đặc điểm học thuật rất thú vị."

Tác giả Thành Quân Ức hiện là Phó bí thư Hiệp hội Nghiên cứu Nhân lực Thái Á, từng tư vấn cho 500 công ty về tạo dựng thương hiệu, tuyển chọn nhân tài, sắp xếp lại tổ chức, hợp lý hóa kinh doanh... Ông cũng nổi tiếng trong nghề là người mê Tam quốc và luôn coi Gia Cát Lượng là người thầy thời cổ đại của mình. Những điều đó lý giải vì sao mà Tam quốc @ diễn nghĩa vừa tái hiện được tinh thần của Tam quốc, vừa lôi cuốn người đọc bởi những tình tiết hết sức sinh động và gần gũi thực tế.

Trong kinh doanh "bước bước là mưu kế", Tam @ quốc diễn nghĩa còn hấp dẫn người đọc bởi những tình tiết sinh động, rất gần gũi thực tế. Có được điều này là nhờ kiến thức uyên thâm và vốn sống phong phú của tác giả.



Mục Lục :

LỜI GIỚI THIỆU

CHƯƠNG 1 : 7 bài học sáng nghiệp
 - Bài hoc 1 : Vận mệnh là quả trứng chim ưng trong ổ gà
 - Bài học 2 : Tự cứu rồi trời cứu
 - Bài học 3 : Tâm huyết thu về may mắn
 - Bài học 4 : Làm một người được yêu mến
 - Bài học 5 : Bí mật trong vỏ trứng
 - Bài học 6: Dùng tất cả lực lượng
 - Bài học 7 : Không hoài nghi
Tiểu Kết luận
xem thêm:
xem thêm:


LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 2 : có khả năngBÁN LƯỢC CHO SƯ KHÔNG?
1. Xin việc, sa bẫy Kỳ Diệu
2. Bán lược cho sư
3. Lã Bố bán 999 chiếc lược
4. Thiên cơ hé lộ
5. Ác giả ác báo
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 3 : HỌC THUYẾT ĐÓNG ĐAI THÙNG
1. Luận "rò nước" của Lưu Bị
2. Năm việc xây dựng đội ngũ hiệu quả vượt bậc
3. Anh ta là thợ đóng đai thùng
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 4 : QUẢN LÝ LÀ MỘT LOẠI GAME ĐIỀU KHIỂN
1. Luận chính – tà của Trần Đăng
2. Ba chiêu quan mới
3. Làm nên uy quyền
4. Điều khiển như thế nào?
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 5 : CÁC LOẠI CÀ RỐT VÀ CÔNG DỤNG
1. Chuyện nhỏ và củ cà rốt
2. Có bao nhiêu nhu cầu, có bấy nhiêu cà rốt
3. Một số loại cà rốt không tốn tiền
4. Dùng trò chơi cà rốt để kích thích tinh thần công ty
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 6 : GÀ MẸ MUỘN PHIỀN
1. Lã Bố xin việc
2. Gà mẹ muộn phiền
3. Vì sao Lưu Bang yếu mà thắng mạnh
4. Chín trở ngại trong giao quyền
5. "Cơn sốt" tin tức về Lã Bố
6. Lúc chìa cà rốt không được buông gậy
7. Bảy điều trọng yếu trong giao quyền
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 7 : LÝ LUẬN MUA BÁN RAU CỦA LƯU BỊ
1. Cuối năm hoạ vô đơn chí
2. Lã Bố chết không nhắm được mắt
3. Sáu chiêu giả vờ chăm chỉ
4. Mặc cả rau chợ
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 8 : TÀO THÁO UỐNG RƯỢU LUẬN NHÂN TÀI
1. Cỏ lồng vực không thể thành lúa
2. Trò vui của Tào Tháo
3. Tính cách đặc trưng của anh hùng
4. Từ sự việc Lã Bố
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 9 : TƯỚNG MẠO QUAN CÔNG
1. Nguồn gốc màu đỏ mặt Quan Công
2. Cuộc hẹn ở quán bar
3. Ba lý do Quan Vũ ra đi
4. BMW tặng anh hùng
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 10 : BẢN GHI CHÉP VỀ QUẢN LÝ CỦA VIÊN THIỆU
1. Bản ghi chép về quản lý của Viên Thiệu
2. Định hướng công việc của giám đốc
3. Tính tất yếu của bồi dưỡng nhân viên
4. Không thể lấy mộng Viên Thiệu làm phương hướng
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 11 : TÌNH CÔNG SỞ CỦA TÀO PHI
1. Từ con nhà khuê các thành nhân viên văn phòng
2. Vừa gặp đã yêu, tin đồn lan rộng
3. Tình yêu có tội gì?
4. Người đẹp như hổ dữ
5. Vốn sinh cùng một gốc – Sao nỡ đốt thiêu nhau
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 12 : THỢ SĂN QUẢN LÝ ĐÀN CHÓ
1. Hận cũ thù mới của Tào Tháo
2. Một con chó muốn làm giám đốc
3. Thợ săn quản lý đàn chó
4. Năm bước phát triển của khoa học quản lý
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 13 : SINH TỒN TRONG THỊ TRƯỜNG VIỆC LÀM
1. Bí quyết nụ cười
2. Năm điều tâm huyết về nghề nghiệp
3. Năm vũ khí tiếu ngạo thị trường việc làm
4. Năm phương thuốc chữa "bệnh chức nghiệp"
5. Năm lý do thống hận của phụ nữ đẹp trên thị trường việc làm
6. Không ngã trong thị trường việc làm, người đẹp ngất ngay tại hội trường
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 14 : CẨM NANG KHIẾN THỜI GIAN TĂNG GIÁ TRỊ
1. Đem lòng yêu cô gái trẻ
2. So sánh ưu thế giữa trung niên và trai trẻ
3. Điều kiện để thời gian tăng nhanh giá trị
4. Chiến lược tăng nhanh giá trị thời gian
5. Thủ thuật quản lý khiến thời gian tăng nhanh giá trị
6. Bí mật trong xô sắt
7. Thực nghiệm thú vị
8. Mời quân sư vì cô gái
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 15 : DŨNG KHÍ CỦA NHÀ QUẢN LÝ
1. Phụ nữ xấu như tách trà
2. Tình yêu trên hết
3. Dùng thuật lái xe quản lý ông chủ
4. Vì sao cần quản lý ông chủ?
5. Làm cấp dưới dũng cảm
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 16 : LÀM CẤP DƯỚI DŨNG CẢM
1. Bài học vàng về dũng cảm
2. Làm cá nhân ưu tú
3. Làm nhân tài cốt hạc
4. Ứng xử với lãnh đạo thế nào?
5. Dũng cảm đương đầu với sai lầm của lãnh đạo
6. Niềm tin chức nghiệp
7. Tình yêu và sự nghiệp
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 17 : TRẬN THẮNG KHUYẾN MẠI
1. Phòng phụ trách "xem xét chiến trường"
2. Người đẹp chờ xuất phát
3. Trận đầu Bác Vọng

CHƯƠNG 18 : BINH PHÁP CÔNG TÂM
1. Đặc điểm khách hàng giống phụ nữ
2. "4C" và "4P"
3. Đánh vào 12 điểm tình cảm của khách hàng
4. Bảng trắc nghiệm tình cảm phụ nữ
5. Kinh doanh tiêu thụ là một kiểu "Săn người đẹp"
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 19 : KIẾN DỰA VÀO ĐÂU ĐỂ NGÁNG NGÃ VOI?
1. Mời ngồi hàng đầu
2. Kiến ngáng ngã voi, có khả năngđược không?
3. Nhìn thấu lòng nàng, nhìn thấu lòng khách
4. Cố ý nũng nịu
5. Cự tuyệt tấm lòng son, chờ mong câu nói ngọt
6. Bạn có phải chàng trai ưu tú không?
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 20 : ĐOÀN QUÂN ĐÁNH THUÊ TÌM LỐI THOÁT
1. Chúng ta là đoàn quân đánh thuê
2. Mười nguy cơ của kinh doanh tiêu thụ
3. Thượng, trung, hạ sách ứng phó với biến động thị trường
4. Binh pháp lạc đà biến khách thành chủ
5. Nước mắt bôi trơn
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 21 : CHUYỆN KHỈ ĐUÔI DÀI, NGỰA VẰN VÀ SƯ TỬ
1. Người mù cõng người què
2. Email của Tào Tháo
3. Năm ảnh hưởng tiêu cực của công ty tiêu thụ
4. Câu chuyện khỉ đuôi dài, ngựa vằn và sư tử
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 22 : QUẢN LÝ LÀ MỘT LOẠI HOẠT ĐỘNG VĂN HÓA
1. Chiêu khích tướng của Gia Cát Lượng
2. Bí quyết Trương Phi đại náo cầu Tràng Bản
3. Lửa thiêu màn hình, trận Xích Bích mới
4. Mượn gà mái đẻ, lập thế thương chiến Tam quốc
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ

CHƯƠNG 23 : THUYẾT LÀM THẾ NÀO ĐỂ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ
1. Gia Cát Lượng còn là nhà điều hành giỏi
2. Treo chuông lên cổ mèo
3. Làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ
4. Cơ hội phát triến mới
5. Tạo ra cơ chế mới làm khách hàng vừa ý
6. Sức ép trong công tác quản lý
LỜI BÀN CỦA TÁC GIẢ


Xin mời các bạn download tại đây :

1.1. Ebook (dạng prc)

http://www.mediafire.com/?i1xkkomgbqz526e

1.2. Ebook (dạng pdf)

http://www.mediafire.com/?txjbg39vz2ker5g

2. Audiobook (dạng mp3)

Phần 1 :  http://www.mediafire.com/?exv5xk7uvew947v

Phần 2 :  http://www.mediafire.com/?2z5xa2a5yv5bhfc

Phần 3 :  http://www.mediafire.com/?mwctamu9yy678tr


Trà chanh tình yêu: Chúc các bạn Thành Công và may mắn trong cuộc sống

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Có một người yêu em như anh


Trà chanh tình yêu: Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một may mắn. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn, trước khi nhận ra rằng quá muộn.
xem thêm:
mụn cóc sinh dục có lây không

Chẳng ai cứ đi mãi một con đường dài thật dài như thế, để rồi nhìn vào cuộc đời mình thấy chỉ toàn là đắng cay rớt xuống bờ vai từ khi nào…
Có những tình yêu chỉ toàn là nước mắt. Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác…
…bởi có ai biết bắt đầu một đoạn đường là ngọt ngào và kết thúc là những nỗi đau kia chứ. Bởi có ai đã từng chấp nhận làm người ngoài lề như chỉ để yêu em vậy đấy. Mong em cười để anh cố gượng mình mà sống, mong em đừng khóc để làm lòng anh đau hơn. Mong em một ngày kia sẽ có một gia đình, sẽ sinh một cô con gái bé bỏng thật xinh đẹp như em. Mong em sẽ có một người chồng luôn biết cách lo lắng, luôn biết nghe tâm hồn của người vợ đang thuộc về mình, luôn biết cách chia sẻ dịu dàng và chia sẻ đầy sâu lắng. Sẽ là sự giả dối để nói rằng anh thực sự vui, sẽ là những nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong tim đầy chua chát. Bởi có ai thấy người mình thương yêu đang may mắn với ai đó mà không đau, bởi con tim này từ bao giờ đã khóc nhiều đêm như vậy. Chọn một cuộc đời không phải là tìm một bờ vai nào đó không yêu thương để dựa dẫm, để nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu.
Em biết không? Anh đã thử đến với một vài người, anh đã cố dùng lòng chân thành và chia sẻ họ như em. Thế nhưng anh xin lỗi họ vì anh không thể làm gì hơn là chọn cách ra đi khỏi những nơi chốn ấy, cầu mong họ sẽ không ghét anh, cầu mong họ sẽ cảm thông cho anh, cầu mong họ hiểu là anh chưa làm gì cho họ tổn thương cả, cầu mong với chỉ một vài cái nắm tay, một chiếc ôm chia ly cũng gọi là làm lòng họ cảm thấy ấm cúng lắm. Rồi cuộc đời nhân từ sẽ biết cách dựng xây, rồi một ngày họ sẽ cảm ơn anh vì anh đã cố không đến gần họ hơn và làm họ đau nhói. Vì may mắn đâu đó cũng một lần là vị khách qua đường nhưng có một vài thói quen xấu. Vì may mắn hay dày vò tâm trạng mới chịu hiểu rằng đâu đó có yêu thương.
Anh yêu em…
Đã bao nhiêu lần anh đã nói như vậy. Có lẽ em còn buồn và hụt hẫng vì những đoạn đường chông gai mới vừa trải qua. Anh cũng đã vất vả lắm mới có khả năngmang em quay về, mệt nhọc và lo âu lắm những đêm em chẳng thể nào chợp mắt ngủ ngon. Có những đắng cay hiểu con người hơn chính họ, có những nghẹn ngào mới biết ở cạnh mình con ai. Em có khả năngnói anh dừng lại, có khả năngbảo anh đừng cố đi thêm nữa, có khả năngbảo anh quên em đi mãi mãi nhưng anh thì không thể nào làm được. Nhiều năm nay anh đã quen sống với cách nhớ đến em, anh đã quen nằm mơ thấy em trong từng giấc ngủ, đã quen với hình ảnh em trong mọi ngóc ngách của trái tim. Làm ơn đừng bắt anh như vậy. Anh thật sự cần em.
Hôm nay ai đó có khả năngrất vui, ai đó có khả năngrất ngọt ngào vì một thanh kẹo nào đó. Những bàn tay nắm những bàn tay rất chặt, em có khả năngđược ai đó gửi tặng một bó hoa hồng, một chiếc hộp hình trái tim, một lá thư, một vài bút tích ghi từng lời ngỏ yêu thương. Chỉ riêng anh vẫn chọn cách ngồi một mình, và vẫn những cảm xúc một mình nhắc về em thôi em ạ.
Không biết có khả năngđủ sức theo em bao nhiêu nữa đoạn đường, không biết anh có được bao nhiêu trí nhớ nữa để khắc ghi thêm tên em vào cuộc đời. Không biết anh còn đủ niềm tin và hi vọng không khi hai đứa mình cứ nhìn nhau như vậy, không biết em có thương anh hơn ngày hôm qua và yêu anh hơn một thứ tình cảm giận hờn nào đó. Mong chờ, và anh chỉ mong chờ em thôi.
Em không cần phải chia sẻ anh sống thế nào, em không cần phải biết đời anh rồi sẽ sao. Anh chỉ cần em sống chứa chan nụ cười, anh chỉ cần em luôn may mắn dù điều đó chẳng bao giờ có anh. Anh chỉ cần em là em có trái tim biết rung động, anh chỉ cần em luôn hiểu rằng mình không nên ngã quị và đau thêm một lần nào nữa. Bởi vì anh sẽ không chịu nổi khi nhìn từng giọt nước mắt em rơi đi như thế. Anh yêu em.
Giữa bao nhiêu con đường dù gai góc, dù mặn nồng hay đơn giản là thầm lặng thôi. Ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai và em yêu của anh luôn còn đó. Anh sẽ cố lên đi hết quãng đường một trăm năm để sống vì từng biết có em luôn tồn tại. Sẻ thở từng hơi thở yếu ớt thay cho em, sẽ gánh từng nợ lần cay đắng thay cho em, sẽ đau thay cho em giảm bớt cồn cào lại, sẽ yêu cả bầu trời mà em vẫn đang giữ. Là tình yêu không biên giới, là xúc cảm chẳng có lời, là những gì anh nói hôm nay và trước đó. Anh yêu em.
Ngày hôm nay không hoa hồng, không bánh kẹo, không cái nắm tay, không chiếc ôm, không một nụ hôn nào cả. Thật lòng anh cũng buồn lắm, nhưng anh cũng đã quen với những cảm giác ấy mất rồi em ạ. Chờ em bình yên trở lại, chờ em xác nhận một đoạn đường có anh bên cạnh, chờ em sẽ vui hơn. Nếu chẳng bao giờ còn ngày đó nữa anh vẫn cầu mong em có được một may mắn. Và hãy luôn nhớ rằng có một người luôn yêu em như anh…
Trà chanh tình yêu: Nguyễn Thanh Hải

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Yêu là phải hiện diện bên người yêu


Trà chanh tình yêu: Một chàng trai sắp đi du học nói với cô bạn gái đang khóc nức nở:
- Đừng lo, anh sẽ viết thư đều đặn cho em.
Trong suốt 3 năm học, anh giữ đúng lời hứa, cứ hai tuần lại viết cho cô một lá thư, hoặc nếu bận quá, ít nhất anh cũng gửi một tấm thiệp in những lời ngọt ngào.

Nhưng học xong, anh lại kiếm được một việc làm ở nước ngoài với mức lương cao ngất. Anh hài lòng với công việc đó và quyết định chưa trở về ngay. Anh làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn không quên cứ hai tuần một lần lại gửi thiệp hoặc thư cho cô bạn gái ở quê hương.

Rồi một ngày, anh nhận được môt tấm thiệp báo hỷ. Cô bạn gái của anh sắp kết hôn. Với chính người đưa thư cứ hai lần một tuần lại mang thư và thiệp của anh tới cho cô gái ! Trong trường hợp này, câu “xa mặt cách lòng” đã đúng.

Người bạn trai ở nước ngoài cảm thấy mình bị phản bội và thốt lên: “Tại sao lại như thế ? Tôi vẫn gửi thư và thiệp cho cô ấy đều đặn cơ mà ?”. Khi một mối quan hệ không đi được đến nơi đến chốn như người ta kỳ vọng, một danh sách những thứ người ta đã cho đi, hoặc đã làm cho người kia, thường hiện lên. Chúng ta sẽ nói: “Tôi đã làm cho em/anh cái này và cái kia… Tôi đã làm điều này cho em/anh cơ mà…”. Cứ như thể tình yêu được chứng minh đơn giản bởi những món quà.

Những món quà là rất quan trọng, nhưng tình yêu lại đòi hỏi một thứ cơ bản: sự hiện diện của người yêu.
Xem thêm:



Dường như con người ai cũng cần có sự hiện diện và chia sẻ của người mình yêu. Tình yêu là sự ràng buộc với một con người nhất định. Chúng ta có khả năngbị ràng buộc với công việc, với một sở thích, hay một câu lạc bộ nào đó. Nhưng nói cho đúng, những điều đó không yêu ngược lại chúng ta. Chỉ có một con người mới yêu lại chúng ta mà thôi. Do đó, sự ràng buộc cao nhất của con người là dành thời gian cho những người chúng ta yêu thương. Và vì con người luôn cần sự chia sẻ, chăm sóc nên những món đồ vật chất chỉ có khả nănggiúp nuôi dưỡng tình yêu ở một mức độ nào đó.

Chúng không bao giờ có khả năngthay thế món quà lớn nhất là sự hiện diện bên cạnh của người mình yêu.

http://hieubio.blogspot.com (st)

Thêm bạn, bớt thù


Trà chanh tình yêu: Ngày xưa , có một người nông dân và một người thợ săn là hàng xóm của nhau. Người thợ săn nuôi một đàn chó săn rất dữ tợn và khó bảo, chúng thường nhảy qua hàng rào và rượt đuổi đàn cừu của người nông dân. Người nông dân bảo người hàng xóm của mình hãy trông nom đàn chó cẩn thận, nhưng xem ra những lời đó đều bị bỏ ngoài tai.


 Một ngày nọ, đàn chó lại nhảy qua hàng rào, chúng đuổi cắn đàn cừu và làm nhiều con trong đàn bị thương nặng.
Lúc này, người nông dân không thể chịu đựng thêm nữa. Anh ta bèn lên phủ để báo quan. Vị quan phủ chăm chú lắng nghe đầu đuôi câu chuyện rồi nói:

“Ta có khả năngphạt người thợ săn và bắt anh ta xích hoặc nhốt đàn chó lại. Nhưng anh sẽ mất đi một người bạn và có thêm một kẻ thù. Anh muốn điều gì hơn: một người bạn hay một kẻ thù làm hàng xóm của mình?”

Người nông dân trả lời rằng anh muốn có một người bạn hơn. Vị quan phủ nghe vậy bèn phán:
“Được, vậy ta sẽ bày cho anh một cách để vừa bảo vệ an toàn cho đàn cừu, vừa giữ được một người bạn”.
Xem thêm:
mụn cóc sinh dục như thế nào

 Người nông dân bèn nghe theo lời chỉ dẫn của vị quan phủ.
Vừa về đến nhà, người nông dân liền thử làm theo những gì vị quan phủ đã bày cho anh ta. Anh ta bắt ba con cừu tốt nhất của mình và đem tặng chúng cho ba cậu con trai nhỏ của người hàng xóm. Đám trẻ rất vui thích quấn quít chơi đùa bên mấy con cừu. Để bảo vệ cho đồ chơi mới của lũ trẻ, người thợ săn đã làm một cái cũi chắc chắn để nhốt đàn chó. Từ đó trở đi, đàn chó không bao giờ quấy rầy đàn cừu của người nông dân nữa.

Cảm kích trước sự hào phóng của người nông dân với những đứa con của mình, người thợ săn thường mang chiến lợi phẩm mà anh ta săn được sang cho người nông dân. Người nông dân đáp lại bằng thịt cừu và phô mai mà anh ta làm ra. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai người hàng xóm đã trở thành bạn tốt của nhau.

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống


Trà chanh tình yêu: Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định…
Dạo này tớ thấy cậu gầy đi nhiều, dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận rằng cậu đang có tâm sự, chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi.
Xem thêm:
mụn cóc sinh dục như thế nào
Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn phải không? Cậu không muốn ai thương hại mình! Đừng che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật!
Cậu, dạo này mất ngủ triền miên, đêm online rất khuya ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì, cứ nhìn như thế, cứ gõ những dòng vô nghĩa trong bản word và xóa đi lúc nào chẳng hay.
Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để tâm sự, một chút thôi, nhưng dường như cậu đang thất vọng?
Cậu biết đấy,có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ.
Tớ đã nghe đâu đó một câu nói “những người hay cười là những người dễ buồn nhất” cậu hay cười, nụ cười của cậu làm nhiều người vui lây, lúc ấy cậu rạng rỡ và xinh đẹp hơn bao giờ hết nhưng có đôi lúc tớ… mong nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu được chính là mình – một trái tim yếu đuối luôn cần được sẻ chia.
Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình gục ngã mà cố làm ra vẻ như mình đang mạnh mẽ và đừng cố lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui đến khi mệt nhoài.

Đã làm người ai cũng vậy thôi, ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu phải biết đối mặt với bản thân mình cậu hãy khóc khi nào cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc vì bản thân mình!
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thực sự bối rối. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng, tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những việc tồi tệ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng … xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình đâu … là cậu mà thôi!
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định.
Vì thế mà, hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, hãy buông tay khi không thể níu giữ, hãy cứ khóc đi nếu như sức chịu đựng vượt qua giới hạn của bản thân và ngủ một giấc thật dài thật sâu để những nỗi buồn sẽ trôi vào quên lãng… Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống!
Quay trở về với cậu của ngày hôm qua, tươi vui, trong sáng và đầy sức sống của cô gái tuổi đôi mươi nhé, được không?…

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Cho những trái tim đã đi qua tổn thương ...


Trà chanh tình yêu: Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng được may mắn hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “may mắn vẫn đang trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình may mắn; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi tiếc nuối nó và lại khát khao nó. Có những may mắn lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những may mắn tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự đường cùng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa…
http://muncocsinhduc.net/nhung-dieu-can-biet-khi-chua-mun-coc-sinh-duc.html
Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng may mắn trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
http://muncocsinhduc.net/cach-dieu-tri-mun-coc-sinh-duc-tai-nha-co-hieu-qua-khong.html
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép.
Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
http://hieubio.blogspot.com (Lạc Lạc – Theo MASK)

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Bếp Lửa: Bằng Việt


Bếp Lửa – Bằng Việt

Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.
http://muncocsinhduc.net/mun-coc-sinh-duc-va-nhung-bien-chung-nguy-hiem.html
Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ?
Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.
Mẹ cùng cha bận công tác không về,
Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ?
Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
“Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”.
http://muncocsinhduc.net/tai-sao-bi-mun-coc-sinh-duc.html
Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen!
Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa!
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Ôi kỳ lạ và thiêng liêng – bếp lửa!
Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
- Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ?
http://muncocsinhduc.net/giai-dap-cac-van-de-ve-chua-mun-coc-sinh-duc.html
Bằng Việt


Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

Người ta yêu nhau để làm gì?

Người ta yêu nhau, có khả năngđơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia…
http://muncocsinhduc.net/benh-mun-coc-sinh-duc-nam-gioi-va-chuoi-ngoc-duong-vat.html
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?
Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay. Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ.
http://muncocsinhduc.net/benh-mun-coc-sinh-duc-nam-gioi-va-chuoi-ngoc-duong-vat.html
Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu…” Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có khả năngđi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có khả năngkéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm?
Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có khả năngrất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, chia sẻ đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
http://muncocsinhduc.com/so-sanh-cach-dieu-tri-mun-coc-sinh-duc-tai-nha-va-tai-co-so-y-te.html
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có khả năngđơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia…
http://hieubio.blogspot.com (ST)

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2013

Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu


Blog Radio 106: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu

Bạn thân mến, buổi đêm thường mang lại cho con người thật nhiều tâm trạng, thật nhiều xúc cảm. Đêm với những người đang cô đơn dường như còn dài hơn, sâu hơn, sống thật hơn khi nghĩ về cuộc sống.


Blog Radio 106 gửi tới các bạn tâm sự của bạn đọc muathubuonva_binhminhmua, tâm sự mang tên: Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu...Hãy để những nỗi buồn rơi xuống vực sâu để ngày mai ta lại bước đi thật mạnh mẽ bạn nhé!


Trà chanh tình yêu - Đêm! Trời mưa, lòng ta cũng mưa. Phố ướt, trái tim ta cũng ướt.

Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh nỗi buồn rơi xuống vực sâu, mơ về nơi xa lắm.

Đêm! Chạm khẽ vào những nỗi buồn trong tim. Ta trở về là ta không tô vẽ.

Trong đêm tối khắc khoải chờ một tiếng rao đêm "Ai bánh bao nóng đây" tiếng rao vụt qua nhanh, đêm nào cũng lặp lại như thế, sao nghe vẫn xót xa.

Ly cafe đắng chát.

Đêm! Nghĩ về gia đình yêu thương trào nước mắt, thấy ta cần cố lên.

Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.

Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng.

Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.

Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.

Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.

Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương.

Đêm!

Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi.

Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.



Đêm!

Định nghĩa về cuộc đời với những ước mong đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã đến và đi bên ta. Nhưng cuộc đời là bài toán khó, không có định nghĩa nào cho ta học thuộc.

Trống rỗng.

Vỡ tan.

Đêm!

Điện thoại đổ chuông. Bạn gọi về tư Seoul xa xôi. Bạn khóc. Ta khóc. Ta hiểu thấm thía sự lạnh giá cô đơn của bạn nơi xứ người. Ước muốn được nắm bàn tay bạn thật chặt, giữ bước chân bạn thôi chơi vơi. Gánh nặng cuộc sống oằn cong đôi vai bạn. Ta bảo bạn " Về đi". Bạn im lặng, nghẹn ngào. Sự im lặng nặng nề như tiếng thở dài. Biết làm gì cho bạn ngoài những lời an ủi mà ta biết không đủ đâu cho trái tim đang vụn vỡ. Vững vàng lên bạn nhé. Đêm nay, đêm mai, và những đêm sau nữa, cầu mong bạn tìm được sự bình yên.



Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại email của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm đánh rơi. Nhìn sang nick bạn vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như bạn đang buồn. Muốn lắm gửi lời hỏi thăm, sẻ chia chia sẻ, dẫu biết rằng chẳng thể giúp bạn vui. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng. Vờ như không biết. Ngại! Ta và bạn không là xa lạ nhưng đâu đã kịp thân quen. Ngại! Bạn là con trai ta là con gái. Ngại! Sợ bạn nghĩ ta lắm chuyện tò mò. Thôi nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chào bạn. Sign out. Lòng buồn nặng trĩu. Ta đã sống vô tâm thờ ơ như thế.

Đêm những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Ta buồn. Vì sao vậy? Ta không biết. Ta hiểu rất rõ không nên buồn vì một người bạn như thế. Bạn không trân trọng tình bạn của ta, thì thôi nhé. Ta không đủ kiên trì nữa rồi. Trái tim nhỏ bé lắm, hãy giữ tình yêu thương sự chia sẻ để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương. Từ nay bạn và ta hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau bạn nhé. Đừng cố tình chạm vào tổn thương nhau. Nếu ngày nào đó, gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Thế bạn nhé. Vô tình phải không bạn. Ta không thích sự hời hợt. Ta quá mệt mỏi rồi bạn có biết không?

Đêm!


Nhớ về ngôi nhà nhỏ có vườn chanh chín cất giữ cả bí mật tuổi thơ. Nhớ cánh đồng trải thảm vàng hoa cúc. Nhớ, rất nhớ một chiếc áo hoa của mẹ, chiếc áo hoa thấm ướt những giọt mồ hôi, chiếc áo ở mãi trong kí ức ta để mãi sau này bao chiếc áo mới mẹ mặc đẹp lắm nhưng không chiếc nào ta nhớ như xưa nữa. Kì lạ thật. Thương nhớ dáng ai gầy rét run run trong chiếc áo mỏng manh vào chiều đông xưa ấy. Nhớ cháy lòng một đôi mắt buồn ám ảnh ta. Nhớ những giọt nước mắt bạn khóc ướt trên vai, nhớ cái nắm tay thật chặt níu kéo, nhớ những bức tường loang lổ những vết khắc trái tim.



Nhớ... và nhớ... 



Nhớ tất cả những điều đã trở thành xưa cũ. 23 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao nhiêu điều để nhớ. Bao điều đã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên. Nhưng ta đã sống vô tâm nên vô tình đánh rơi rớt dần từng kỉ niệm lúc nào không biết.



Nuối tiếc! Xót xa.



Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. 

Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Ta trầm lặng! Cô độc! Ta gặm nhấm những tổn thương để lớn lên. Bước chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống. Hai năm trước, anh bảo ta già quá, con bé 21 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh, và nhạc buồn, Và ít khi nào anh thấy ta vui. Hai năm sau, con bé ấy bây giờ 23 tuổi anh không còn ở bên để nhìn thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay. Nếu ta không đi qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn đó, thì bây giờ ta là ai ? Ta có là ta yếu đuối thế này không ? Câu trả lời là dấu chấm lặng ! Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ. Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.

Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dặn ta phải sống mạnh mẽ lên. Không được yếu đuối, không được nhu nhược. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế . Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố lên trở thành ai đó khác.

Chơi vơi!

Hụt hẫng!

Đêm! Đi tìm định nghĩa về may mắn.

may mắn là thế nào? Dù là ai? Dù làm gì? Dù sang, hèn? Niềm khát vọng mong đợi cho mỗi cuộc đời không phải là may mắn sao. Với riêng ta may mắn là cảm nhận thấy bình yên. Nhưng ta đi tìm bước chân lạc cả vào những giấc mơ sao chưa tìm thấy. Những khoảng trống lấp mãi không đầy. Có phải ta qua tham lam? Ta có gia đình yêu thương để trở về khi bước chân mỏi mệt trên đường đời rộng lớn. có cuộc sống sung sướng theo một nghĩa nào đó. Nhưng tại sao? Ai đã nói rằng," may mắn là khi biết đủ”. Nhưng thế nào là " Đủ" cho một kiếp người, có ai định nghĩa được không? Đừng lấy may mắn của người này, làm thước đo may mắn của người khác. Mọi sự so sánh trên đời này đều là sự khập khiễng thôi. Nhớ tới lời anh nói " Em hãy đứng lên bước đi, gói những tổn thương bỏ lại phía sau, đừng quay nhìn lại bước thẳng về phía trước, và hãy sống vô cảm một chút em sẽ thấy bình yên ". Ta tin. Rất tin lời anh nói. Nhưng chối bỏ con người cũ kĩ, đầy khiếm khuyết, yếu đuối , nhút nhát, bao năm qua ta có làm được không ?

Đêm! Ta học cách buông tay với những thứ ta không thể có được.

Đã thôi làm đứa trẻ lên 3 khóc đòi bằng được những gì nó muốn. Ta thôi giữ những tổn thương nước mắt về bạn để thấy ngạt thở. Ta đã nhặt hết những mảnh vỡ ghép lại 1 trái tim nguyên vẹn như ban đầu. Sáu năm đi bên lề cuộc sống của bạn, sáu năm quá ngắn cho một đời người, nhưng đủ dài cho một trái tim vỡ vụn cảm nhận hết những nỗi đau. Sáu năm ta đã nhìn bao lần bạn yêu và chia tay, nhưng chưa bao giờ ta ước muốn được trở thành một người con gái nào đó trong cuộc sống của bạn. Tại sao thế ? Ta cũng không biết ? Ta không còn cố lên quên bạn nữa. Ta đứng chơi vơi giữa hai bờ quên - nhớ, ta thả trôi cảm xúc của mình, kệ cho bước chân thời gian khi nào sẽ đưa bạn bước ra khỏi trái tim ta.... Nhưng bạn cảm thấy có lỗi với ta, bạn thấy gánh nặng vì một người con gái mãi dành tình cảm cho bạn. ... Vì thế, ta đã học cách để quên bạn... Bạn còn nhớ hay bạn đã quên bài hát " Vô tình " ta gửi cho bạn trong chiều mưa ấy...

Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều

Cám ơn cuộc đời cho tôi một người

... Người bước vào đền cho tim ta im vắng

... Rồi người cứ vô tình người đi

... Rồi người cứ vô tình người xa

...Giữ sao người đừng đi...

Giữ sao người đừng xa.

Giữ sao được phải không? Những giọt nước mắt vỡ tan hòa vào lời hát. Quang Dũng hát da diết phải không bạn ? Dù thời gian đã đi qua, dù trái tim ta đã không còn trôi về bạn nữa, ta vẫn tha thiết muốn nói với bạn " Cám ơn 1 người đã cho tớ một lần biết yêu. Dẫu cho tình yêu đó nhiều đắng cay và nước mắt. Dẫu mọi nỗi tổn thương chỉ riêng chỉ trái tim tớ thôi. Nhưng tớ chưa bao giờ nuối tiếc, tớ đã 1 lần dám sống trọn vẹn với con tim.

Sống may mắn bạn nhé.

Đêm! Nhớ về anh! Uớt mi!

Nhớ những con đường chở nỗi buồn chúng ta đã đi. Con đường ấy bây giờ là con đường cũ, quán xưa ấy cũng trở thành quán cũ, kỷ niệm là kỉ niệm cũ, và em và anh cũng là hai con người cũ. Tất cả đã cũ rồi phải không anh ? Ta nợ anh lời xin lỗi lặng câm, nợ những email không trả lời, nợ nụ cười, nợ niềm vui. Ta kể cho anh nghe câu truyện trái tim bị ghép nhầm rồi vỡ. Ta để anh ra đi như thế, bởi ta hiểu anh và ta chỉ là 2 người vô tình đi qua cuộc đời nhau, ta không thể là 1 nửa cuộc đời anh, và đâu đó dưới bầu trời này ta biết sẽ có người con gái đang đợi anh đến ghép nửa trái tim. Đêm nay lần cuối cùng nghe " Niệm khúc cuối " Rồi thôi.

Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời.

Dù cho mây hay cho bão tố có kéo qua đây.

Dù có gió, có gió lạnh đầy có tuyết bùn lấy..

Dù sao, dù sao đi nữa tôi vẫn yêu em.

Nghe bài hát cũ, và khóc nốt lần này nữa thôi. Ta gửi lại nguyên vẹn bài hát cho anh nhé, gửi cho cả người con gái sẽ đi bên anh đến hết cuộc đời này. Hà Nội sắp vào đông. Lạnh ! Sài Gòn, không có mùa đông. Cám ơn những bài học anh dạy. Cám ơn bàn tay anh đã giúp bước chân em không ngã. Cám ơn và xin lỗi cho tất cả những điều đã qua.

Đêm! Nuối tiếc ân hận cho những ngày tháng đã đi qua đã sống hoài sống phí. Ta chưa bao giờ nỗ lực hết mình cho những ước mơ nên thất bại. òa khóc. Nhớvề câu chuyện " Ngọn Nến"

" Có cây nến nhỏ bị bỏ quên lâu ngày, nến nằm buồn bã cho từng ngày ảm đạm vô nghĩa dần qua. Cho đến 1 ngày, sự cố bất ngờ căn nhà chủ bị mất điện, người ta mới chợt nhớ ra thật may mắn vì còn 1 ngọn nến sót lại. Khi nến được thắp sáng lên, từng giọt sáp rơi xuống, nến mỏng manh tan dần, tan dần. Chỉ còn ít phút nữa thôi, nến sẽ tan biến vào không khí. Nhưng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nến tỏa sáng lung linh hơn bao giờ hết, nến sống cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nến đã sống cuộc sống trọn vẹn, đốt cháy hết mình. " Đó chỉ là câu chuyện anh kể ngày xưa, khi ta buồn ta khóc dằn vặt về những thất bại, khi ta đánh mất niềm tin vào bản thân mình. Ước gì ta cũng dám một lần sống trọn vẹn như ngọn nến nhỏ nhoi kia.


Đêm! Đặt những nỗi buồn, những tổn thương, những gánh nặng trong lòng xuống.

Oà khóc nức nở như đứa trẻ thơ. Ngày mai đến, lau khô những giọt nước mắt đêm qua, bước chân ra đường, để lòng nhẹ tênh mỉm cười với cuộc sống, học cách biết sống yêu thương, chân thành.

Đêm! Rất dài và rất sâu.

Trong cuộc đời của mỗi con người có biết bao đêm đi qua. Nhưng sao khi nhìn lại cuộc đời thấy ngắn ngủi quá, ta vẫn chẳng làm được gì, vẫn sống vô nghĩa như thế. 

"Cuộc đời có bao lâu đâu mà hờ hững"

Thôi tự nhủ cố lên sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày, ai cũng chỉ có một lần được sống, một lần để được ước mơ hy vọng, đừng để nuối tiếc và ân hận quá nhiều, đừng để phải cả cuộc đời nói " Gía như - Nếu thì "

Và như thế!


Đêm! Khép đôi mắt lại!

Giấc ngủ muộn chưa trọn vẹn, nhưng đêm nay ta thấy bình thản hơn rất nhiều đêm!

Một đêm buồn không ngủ!

Gửi từ email muathubuonva_binhminhmua

Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

Chạm vào kỷ niệm


Một mùa thu lá vàng rơi xao xác, đưa theo làn gió mùi hương hoa sữa bịn rịn khách qua đường, đó là ngày công ty nhận được giấy phép đầu tư và cũng vào mùa thu, “ai đó” đã rời bỏ nơi khởi nghiệp của mình với bao bâng khuâng, da diết nhớ, bởi một sự lựa chọn mang tính đam mê, cố chinh phục đỉnh cao mới…
http://muncocsinhduc.com/co-the-phong-tranh-benh-mun-coc-sinh-duc-hay-khong.html
Thời gian thật hiệu nghiệm giúp nó quên đi mọi giận hờn xích mích, những đố kỵ nhỏ nhen, chỉ nhớ lại những gì tốt đẹp nơi đồng nghiệp cũ. “Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”, nó luôn dành tình cảm trìu mến thân thương cho nơi đã học được rất nhiều, nơi nó chỉ được chứ chưa mất mát thứ gì. Tất cả đều mang một giá trị nhất định cả về vật chất lẫn tinh thần. Một khi đã dành thời gian dài dốc lòng dốc sức, thì trái tim ta cũng đã trao gửi và gắn bó một phần ở nơi đó với những con người ở đó, từ sếp lớn cho đến công nhân, từ chú bảo vệ cho đến cô nhân viên tạp vụ.http://muncocsinhduc.net/tim-hieu-ve-benh-mun-coc-sinh-duc.html

Cảm giác hụt hẫng kéo dài đến vài tháng sau đó, mãi nó mới sửa được từ “công ty mình” thành “công ty cũ của mình” dù công việc mới bận rộn cuốn đi, lấp vào, song vẫn có phút giây hồi tưởng lại những ngày vớ được mẩu truyện cười, hay những thứ hay ho, lại chuyền đến cho mọi người để đọc vụng trong giờ, cùng nhau cười khi khí. Chiếc ghế có bánh xe cứ lao vun vút trong nhịp độ công việc lúc nào cũng hối hả, khẩn trương giúp nó học được từ đó nhiều kỹ năng cùng biết bao kinh nghiệm kịp thời tích lũy, để rồi nó dần trưởng thành, đứng vững hơn.
Có cả thảy tám chiếc giấy mời của các đồng nghiệp cũ gửi đến tha thiết mời cả chồng con nó đến dự cho vui. Công ty tổ chức tiệc Buffet, nhảy nhót hát hò, tặng quà cho nhân viên và người thân được mời đến tham dự, còn được bốc thăm trúng thưởng… nó nghe mà con tim thổn thức muốn tìm về lắm, mà chỉ tiếc giờ lòng người ngại núi e sông, xa xôi mất rồi. Tuy chẳng thể đến nhưng trong tim vẫn luôn hướng về và lưu giữ những thành ý của mọi người.
http://muncocsinhduc.net/phong-tranh-benh-mun-coc-sinh-duc-nu-nhu-the-nao.html
Những khi ký ức lùng sục quay về nóng bỏng tâm trí, lại ngồi miên man suy nghĩ, nó không hối tiếc mà chỉ thảng hoặc rưng rưng nhớ lại, bao xúc cảm. Mỗi lần nghe, đọc tin về “kỷ niệm cũ” nó lại mỉm cười, mừng vui, tiếp tục nuôi trong lòng tâm niệm sẽ mãi sống thành thật và nhiệt tình để nếu sau này dòng đời có nổi trôi, lại phải ra đi đến một công ty khác, sẽ vẫn được nhớ về nơi cũ với một thái độ trân trọng, tràn đầy tình cảm. Cảm ơn kỷ niệm và chúc mừng sinh nhật công ty cũ!
http://hieubio.blogspot.com (St)