Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Hẹn ước với gió



Hẹn ước với gió



Trà chanh tình yêu: Gió âm thầm. Gió vô tình, lặng giấu sâu vào đôi mắt bí mật của nỗi buồn. Khẽ lau vội dòng nước mắt nóng hổi đang rơi vội trên mắt Mây, Gió mỉm cười nói khẽ: Mây ngủ đi, rồi một mai khi nắng lên Gió sẽ về...

Nó lơ mơ, giật mình tỉnh dậy, ngó quanh trong vô thức rồi chợt nhận ra rằng chỉ là một giấc mơ dài. Nó mơ thấy mình trở lại cái tuổi 13, hồn nhiên mà cũng hay mơ mộng. Một cô bé hay dỗi, hay khóc, hay buồn vu vơ, cứ suốt ngày ngẩn ngơ mong mình sau này sẽ trở thành công chúa tuyết. Nó mơ hồ thấy Phong đang đứng sau lưng cười thật to đẩy chiếc xích đu nhỏ cùng nó bay lên khoảng không gian vô tận rồi sau đó nó ngủ như một đứa bé con rất cần sự chăm sóc của bố mẹ. 



Đã bao lâu rồi nó không mơ, không bận tâm, không được vỗ về kể từ ngày Phong bất chợt ra đi để lại mình nó với lời xin lỗi đắng ngắt và quả cầu tuyết bằng thủy tinh vẫn nằm yên ngay góc bàn học. Như đợi chờ. Như thương nhớ. Như muốn tìm lại giấc mơ và lời hứa ngày nào mang tên kỉ niệm...

Tuổi thơ hồn nhiên giữa chúng ta, cùng vui đùa theo những cánh diều. Những cánh diều mang ước mơ nhỏ bé. Ta nắm tay nhau nhìn theo...

Khu phố nhỏ nằm trên con đường nhỏ hẹp, uốn lượn sau những tán cây trứng cá bỗng một ngày nhộn nhịp hẳn bởi những âm thanh rock đến chói tai, pha trộn một cách hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Nó nghểnh cổ, cố hết sức nghe ngóng thanh âm kì lạ, quyết bắt tội bằng được thủ phạm làm phá vỡ giấc ngủ ngày của nó. Bất chợt tiếng nhạc ngưng bặt trả lại bầu không khí vốn yên tĩnh và thanh bình dưới cái nắng chiều nhè nhẹ, rồi lại vang lên đột ngột phá tan sự tuần hoàn quen thuộc đó. Mấy bác hàng xóm hầm hầm đừng trước cửa nhà chỉ chực chờ tiếng nhạc vang lên là sẽ tóm ngay tên nhóc nào dám bày trò. Còn ba nó nổi giận la lối vì mãi không nghe được một chương trình thời sự nào đó trên radio. Đang ngơ ngác không biết làm gì thì cái âm thanh rock chói tai lại vang lên, nó bắt gặp ngay ánh mắt khoái trá của một tên con trai xa lạ qua ô cửa sổ tầng hai. Sau một hồi hả hê vì trò đùa tai quái, bỗng phát hiện ra có người đang nhìn mình chằm chằm, hắn giật nảy, thoáng chút bối rối:

- Đằng ấy xin đừng nói với ba tớ. Cậu muốn gì tớ cũng… cũng đền cho cậu!

Nhìn gương mặt đang lấm tấm mồ hôi vì sợ sệt, nó lè lưỡi rồi ôm bụng cười hỉ hả. Lần đầu tiên nó thấy con trai đỏ mặt rồi ngượng ngùng. Kể từ đó nó có thêm môt người bạn mới, vui vẻ, dễ gần, chững chạc và một bờ vai cũng như bến đỗ bình yên trong suốt quãng tuổi thơ dài mang màu may mắn.

- Hy ơi! Nhanh lên trễ học rồi kìa!

- Ừ ừ chờ tí tớ ra liền.



Nhanh nhẹn như một con sóc, nó phóng lên yên sau mặc cho cậu bạn vẫn cằn nhằn vì tính lề mề của nó. Như thường lệ, nó sẽ huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất, từ việc chậu xương rồng nhỏ sắp ra hoa, con mèo mướp bỗng nhiên phát bệnh đến chuyện bài kiểm tra bị điểm kém…. Phong yên lặng nghe hết. Thảng hoặc lại giở giọng cười giễu cợt, chọc tức làm nó nghẹn đến cổ, đánh vào lưng thình thịch không thương tiếc. Con đường nhỏ xưa vắng hoe nay ồn ào bởi những tiếng cười nói chọc phá, tiếng chiếc xe đạp cà tàng kêu cọc cạch, cùng tiếng lá cây thổi xào xạc nghe ấm áp đến lạ… 

Có khi đột nhiên Phong dừng lại, trèo lên một cây trứng cá bên đường ném xuống vài trái đỏ mọng nhỏ xíu. Hai đứa vừa ăn vừa cười rồi hối hả chạy đến trường. Trống vô tiết, cô phạt đứng úp mặt vô tường. Nó cứ thút thít, sụt sùi sợ cô mách lại với ba. Còn Phong cười tỉnh rụi, vỗ mạnh vào vai nó:

- Thôi khóc gì. Lỡ rồi mà. Mai mốt tớ làm cho cậu cái xích đu chịu chưa. Khỏi phải ra công viên chi cho xa.

Nghe nói đúng mong ước của nó bấy lâu nay, nó ngẩng mặt cười tươi rói. Những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt bỗng chốc thật ngây thơ trong niềm may mắn nhỏ nhoi chợt long lanh nơi khóe mắt…

Tác giả : Phong Hy

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun , Na Ngố

Kỹ thuật : Jun

Blog Radio 278: Anh có tìm em lần nữa không?




Blog Radio 
  • Lá thư trong tuần: Bài học cuối cùng
  • Truyện ngắn: Anh có tìm em lần nữa không?

Sáng tháng 3, trời phả những cơn mưa cuối xuân xuống phố làm lòng người cũng hóa ẩm ướt. Thức dậy trong tiếng mưa gõ lộp độp nơi mái tôn của phòng trọ cũ kĩ, anh không thoát khỏi cảm giác là mèo lười chính hiệu, nên mải miết vờn chuột trong những giấc mơ chập choạng… 10 giờ sáng, cô ngồi bó gối ngoài hành lang, mân mê ly café đặc quánh ngào ngạt hương, ngắm mưa và… chẳng biết làm gì tiếp theo. Cuộc sống này thật kì lạ, có những lúc mệt mỏi, vắt chân lên cổ chạy không kịp, lại có những lúc đào mãi không ra việc. Mới hôm qua thôi, cô phải chạy bán sống bán chết cho xong bản kế hoạch marketing nộp sếp Giang – gã trưởng phòng nghiêm khắc lừng lẫy làm cô lao đao không biết bao nhiêu lần. Thì hôm nay, cô lại nhàn cư. Cô thả hai chân xuống, đong đưa theo bản hero phát ra từ laptop, chẳng buồn uống ngụm café nào để mặc những hơi ấm cuối cùng vươn vãi ra ngoài và biến mất trong cơn mưa… 25 tuổi, một mình cô bám trụ trong thành phố ồn ào, lao lực cho các dự án marketing lớn nhỏ của công ty thuộc top 3 trong nước để chu cấp cho đứa em còn đang học Đại học. 25 tuổi, chưa mảnh tình vắt vai và đứa bạn thân duy nhất đang vi vu trời Tây học thạc sĩ. Vậy nên đôi lúc cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng kinh khủng. Nhưng trách sao được, ai bảo tính cô sinh ra đã lầm lì và ít nói. Bố mẹ cô cũng dè dặt cái tính này, luôn luôn thúc ép cô ra mắt chàng rể tương lai, còn không phải chịu sự sắp xếp của họ. Mà cô thì lạ gì sự sắp xếp ấy. Cậu ta ở nhà sát bên, bố mẹ là giáo viên nghỉ hưu, hơn cô 2 tuổi nhưng vì được chiều chuộng từ nhỏ nên tính tình cứ y đứa trẻ con mãi chẳng lớn, cưới về chỉ khổ. Đành rằng cậu ta theo cô cũng ngót 7 năm, nhưng cô mãi chạy trốn. Lúc cậu ta học kinh tế ngoài Hà Nội, một mực bảo cô thi cùng trường, thì cô quyết định nộp đơn vào kinh tế Hồ chí Minh. Lúc cậu ta chạy vào Hồ Chí Minh kí hợp đồng làm việc, cô lại chạy ra Đà Nẵng xin việc. Cô muốn dứt cái đuôi này cũng chẳng xong vì quan hệ đôi bên gia đình thân thiết quá. Trời bắt đầu ngừng mưa, lũ chim thi nhau hót véo von trên cây phượng đầu phố. Nhìn lan man đám mây xám xịt lẩn quẩn mãi cũng chán, cô đứng dậy, ném cốc giấy vào sọt rác bên cạnh, quyết định tìm cái váy đẹp nhất mặc vào. Chiếc váy xanh lam xưa nay bị vứt xó, lần đầu được ướm vào người cô vừa vặn. Quẹt đầu son nhẹ vào môi, cô trông thần sắc thôi vẻ ủ ê, rồi dắt xe, bước nhanh ra cửa. Cô vốn chẳng trang điểm gì ngoài việc tô son môi, cũng chẳng có hứng mặc váy điệu đà làm gì thế nên chiếc váy cầu kì này là chiếc duy nhất cô có, của cậu ta tặng. Mà hôm nay, cậu ta cũng chẳng có việc ở Đà Nẵng nên cô không e dè gì. Dù hết mưa nhưng thời tiết vẫn se se lạnh khiến làn da cô bất giác tê cứng. Cô hạ ga, tấp vào siêu thị BigC. Lượn vài vòng ở dãy thực phẩm, ngẫm thấy phòng mình chẳng thiếu gì nên đi cầu thang lên tầng 3 – nơi bày biện quần áo, mỹ phẩm này nọ. Mắt cô cứ đau đáu nhìn bên ngoài thông qua lớp kiếng dày sát mép phải. “Anh, cô cũng đi mua sắm à?”, bị hỏi ngược, cô lúng túng quay lại thấy gã trưởng phòng đang chình ình trước mặt. Chả rõ hôm nay đặc biệt gì mà gã diện chiếc quần jean đen cùng áo thun xanh lam – y hệt màu áo của cô. “Dạ…”, cô gãy gọn đáp. “Cô lúc nào cũng ít nói nhỉ”, nói rồi gã cười cười làm cô thoáng chột dạ vì bình thường gã chỉ biết cau có và gắt gỏng với cô. Cô không biết ứng phó ra sao, đành cười bù. “Thế tiếp theo cô có kế hoạch gì chưa?”, gã lại hỏi. “… Dạ chưa.” “Vậy cô đi xem phim với tôi đi”, nghe gã nói xong, cô muốn rơi tim ra ngoài. Là gã chủ động mời cơ đấy. Mà gã cũng 35 rồi, sớm sủa gì đâu chẳng lẽ lại chưa vợ con? “Sao anh không rủ vợ con đi cho vui?”, cô thắc mắc. “Haha… Vợ con tôi sống bên Mỹ, một năm về hai ba lần thôi.”, tự nhiên gã cười ha hả lên làm cô sượng chín người. Cô bấm bụng đi cũng chả mất mát gì với lại cô cũng còn một ngày dài phải vượt qua, chưa kể ngày mai và kia nữa, nên tiện thể nhận lời. Gã với cô chọn phim hài, ngồi hai ghế gần nhau, cùng adua theo tiếng cười nói của cả rạp. xem phim xong, gã đề nghị cô lên Highland uống café tán ngẫu. Buối chiều ở Highland lộng gió, ngồi trên cao nhìn dòng nước sông Hàn sóng sánh chảy êm gợn lên trong cô cảm giác yên bình khó tả. Cô tự trách mình 3 năm sống ở đây sao chưa bao giờ cô phát hiện ra nơi này. “Cô đang nghĩ gì đấy?”, gã nheo mắt cười. Cô im lặng lắc đầu. “Cô thấy bình an đúng không?... Thực ra đôi lúc guồng quay công việc cứ kéo tôi đi, tối tôi lại đến đây trấn an lòng mình”, cứ vậy gã huyên thuyên về mình. Cô chỉ biết nhíu mày lắng nghe, vài chỗ thấy đồng cảm với gã, rồi nhiều khi cười ồn ã.




Cô về nhà lúc sập tối, lòng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Đá chân chống xe xuống, cô lần mò tìm chìa khóa nhà trong túi. “Em làm gì mà giờ này mới chịu về nhà hả? Hôm nay là ngày nghỉ còn gì?”, cô giật mình làm chìa khóa rơi leng keng xuống nền. Ngẩng lên đã thấy cậu ta ngay trước mặt. “Sao anh biết tôi được nghỉ?”, cô lạnh lùng đáp. “Mẹ em bảo anh. Vậy nên anh đã cố lên sắp xếp việc đến gặp em đây. Anh chờ em những 3 tiếng rồi! Mà…chiếc váy có vẻ vừa với em nhỉ”, nói xong cậu ta cười tủm tỉm. “Tôi không mượn anh đến”, cô mệt mỏi trả lời. Rồi mở cửa bước vào trong, đóng sập cửa lại. Cậu ta đứng ngoài gõ cửa liên hồi làm ồn ào hàng xóm, cô bực mình mở cửa “anh muốn gì đây?” “Anh chỉ muốn dắt xe của em vào. Chẳng lẽ không được à?”, tiếng cậu ta thủ thỉ trông đến tội nghiệp. Cô đành lòng mở cửa, hậm hực “dắt xe xong anh về đi đấy”. “Anh đói bụng quá, em làm gì đó đi”, dựng xe xuống, cậu ta ngồi bệt trên ghế sofa, bấm tivi xem, vờ đề nghị. “Anh…” “Anh dắt xe dùm em, em trả công lại có gì sai đâu.”, cậu ta cắt lời cô ngay. Cô phát mệt với trò trẻ con của cậu ta, chẳng buồn nói gì nữa. Vỗ tay lên trán than trời, cậu ta cũng 27 tuổi rồi, bây giờ còn làm trưởng phòng nhân sự, thế mà tính tình cũng chẳng hơn xưa là bao. Ăn xong, cậu ta giở chứng đòi uống trà, ăn hoa quả đến mãi 10h mới chịu về khách sạn của mình. Hôm sau, lại chứng nào tật nấy, cậu ta dùng dằng đòi cô dẫn lên Bà Nà chơi. Chẳng biết làm gì, cô thuận ý vì đằng nào cô cũng rỗi và lại không biết làm gì cho hết ngày. Đi chơi, cậu ta cứ mải miết chăm sóc cô, nào là “em đội mũ cho đỡ nắng”, “em uống nước cho đỡ khát”. Khi cô định chơi trò leo núi giả, cậu ta can ngăn bảo “trò ấy nguy hiểm lắm, anh không muốn mất em”. Thỉnh thoảng lại làm nũng đòi cô ăn thứ này, thứ nọ. Cứ vậy, cả ngày cô chỉ biết thở hắt ra mệt mỏi trong những cái nhíu mày, cười đùa của cậu ta. May mà thời tiết hôm nay khá dễ chịu. Đến tối, cô đẩy cậu ta về dù cậu ta cứ nằng nặc đòi vào phòng chơi rồi nhún mình xuống ghế sofa mềm mại thì nhận điện thoại của gã trưởng phòng. Gã mời cô mai lại lên Highland chơi, cô qua quýt đồng ý. Highland vẫn đầy gió như mọi khi, cô chọn góc bàn gần cửa sổ hơn hôm trước. Gã trưởng phòng đến sau, mặt hớn hở khoe kế hoạch của phòng được giám đốc khen thưởng, rồi nhanh chóng nhập cuộc nói chuyện rôm rả ngay. Đôi khi cô cũng thấy lạ vì dường như bên gã, cô nói nhiều hơn hẳn. Cuộc nói chuyện bị ngắt quãng liên tục vì tiếng chuông điện thoại của cô. Cô không thèm nghe máy vì biết rõ ngoài cậu ta ra thì không ai dám quấy rối mình. Sau một hồi lâu, tiếng chuông không có dấu hiệu suy giảm, cô lấy ra tắt nguồn. Gã trưởng phòng cứ đòi giới thiệu cho cô mấy quán ăn nổi tiếng ở Đà Nẵng, cô lại không dám phật lòng sếp nên theo đuôi mãi đến 8 giờ tối mới về. Đã vậy, gã còn buộc cô để gã đưa cô về tận nhà, cô cười cười đồng ý. Dù sao gã cũng mang lại cho cô những cảm giác an toàn và dễ chịu hơn khi lẻ loi rất nhiều. 




Vừa dựng xe nơi cửa, cô loáng thoáng thấy cậu ta đứng lầm bầm một góc. Thấy cô, cậu ta liền cười hớn hở “em đi đâu về đấy, cả ngày nay anh gọi sao em không bắt máy làm anh đợi suốt”, chẳng mảy may đến gã đằng sau. “Anh đợi tôi làm gì?”, cô cằn nhằn. Tức thì gã trưởng phòng bước lên phía trước, bắt tay cậu ta, ôm ả nói “chào cậu”. Cậu ta lên cơn bực mình, quay sang hỏi “anh là ai?”. Ý tưởng điên rồ chợt lóe lên trong đầu cô, cô liền níu tay gã trưởng phòng “Đây là bạn trai tôi, giờ thì cậu về được rồi”. Cơn sóng giận dữ nhanh chóng ập đến khiến mặt cậu ta nóng ran nhưng không nói được tiếng nào, chạy vụt vào khoảng không đen ngòm. “Xin lỗi anh ạ, cảm ơn vì ngày hôm nay… khi nào rảnh tôi mời anh uống trà”, cô vội buông tay nói hờ mấy câu với gã trưởng phòng. “Bây giờ, tôi rảnh”, gã nhếch mép cười, vờ đi việc hiểu câu mời chào chỉ là câu nói xã giao. Từ đấy, cô và gã nhanh chóng thân thiết, san sẻ đủ điều cho nhau. Còn cậu ta cũng lặn mất tăm, chẳng nhắn tin hay gọi điện, đến tìm cô lại càng không. Không có cậu ta, cuộc sống của cô dễ thở hơn bội phần, nhưng cũng có nhiều khi trống vắng, thiếu thốn. Bố mẹ thì vẫn gây sức ép đòi cô kết hôn liên tục. Bốn mùa lại trôi đi như đã định, thời gian lao vùn vụt hệt đoàn tàu hỏa. Cô lại trở về với mùa xuân, với tháng 3 mát lành… Hôm nay, cô lại được nghỉ, lại vác ghế ra ngoài nhìn mưa. Cuộc sống của cô từ khi gã trưởng phòng bước vào chả thay đổi gì nhiều. Hoặc nếu có cũng chỉ là một mối tâm giao không hơn, không kém. “Em làm gì suốt ngày ngẩn ngơ vậy? Nhớ anh à?”, gã trưởng phòng từ sau ôm chầm lấy cô. Cô hất vội cánh tay gã ra, gắt gỏng “Anh đừng đùa kiểu như vậy, chả hay ho gì”. Gã bèn xách ghế ra ngồi cạnh cô, thở dài thườn thượt “Em đừng để ý mấy lời xầm xì ở công ty làm gì”. Gã nhắc cô mới nhớ ra, ở công ty giờ đang rộ lên tin đồn cô là người thứ ba trong hôn nhân của gã, song cô cũng chẳng bận tâm gì nhiều. Thật ra thì cô thầm hiểu nhờ gã, cô mới ngoi lên được chức phó phòng marketing nhưng đến giờ cô luôn mặc định rằng mối quan hệ này chỉ đơn thuần là bạn bè. “Hay anh ly hôn vợ nhé?”, gã bỗng quay sang hỏi cô. Mưa dần lớn hơn, quất vào mái hiên làm ướt cả vạt áo cô. Định thần lại, cô gằn giọng hỏi “để làm gì?”. “Sau đó anh sẽ kết hôn với em”, gã thì thầm như để cô vừa đủ nghe. “Anh về đi, tôi chỉ coi anh là bạn”, cô phả giọng nhanh rồi chạy ào vào trong, đóng sầm cửa lại. Chốc lát sau, khi tiếng chân gã nặng nề bước vào mưa tan dần, cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, nước mắt lăn dài, mặn chát khi nhớ lại chuyện mấy hôm trước vợ gã đến tận nhà hù dọa cô đủ điều. Bà ấy bảo nếu cô không tránh xa gã ra, nhà cô sẽ biết hết chuyện. Thà cô yêu gã thì sự nhẫn nhịn chịu đựng ấy cũng đúng, còn đằng này là gã đơn phương cơ mà. Nước mắt dàn dụa khắp mặt, cô chua xót cho đường duyên lận đận. Rồi trận ốm li bì kéo đến, cô chẳng buồn nuốt thìa cháo nào vào bụng để mặc mình rã rời. 




Trời nhá nhem tối, mưa càng mạnh hơn, quất mạnh từng đợt vào mái tôn lộp bộp gây cảm giác rùng mình, sợ sệt. Bỗng điện thoại cô đổ chuông, màn hình điện thoại hiện số cậu ta. Mới đó mà đã tròn một năm… “Anh… anh không muốn gọi đâu, chỉ vì… mà thôi, em khỏe chứ?”, tiếng cậu ta ngập ngừng. Cổ họng rát bỏng làm cô chả nói thành lời được. “Em đang ở đâu mà mưa to vậy?”, cậu ta hốt hoảng. Đột nhiên trận ho của cô sập đến, bất lực trong câu chữ, cô tắt máy khi chỉ kịp nghe tiếng cậu ta sửng sốt “Em đừng làm anh sợ, em đang ở cái nơi khỉ nào vậy?”, rồi miên man nửa tỉnh, nửa mê. Lúc cô tỉnh dậy, mở mắt đã bị những tia nắng sớm mai làm chói khiến cặp lông mi phải khập xuống theo phản xạ tự nhiên. Cảm giác khát nước gào xé cổ họng buộc cô gắng gượng thò tay lấy nước, nhưng chưa kịp bật dậy vai cô đã bị bàn tay nào đó đẩy mạnh xuống. Cô nghe tiếng cậu ta líu tíu “Nước đây, em khát phải không?” “Đây là đâu vậy?”, cô bất đắc đón ly nước, thấy cảnh lạ nên hỏi. “Bệnh viện. Hôm qua em làm gì ướt sũng vậy? Chả lẽ yêu đương làm em khổ sở vậy à?”, làm gì cô không hiểu được cái ý mỉa mai trong câu cậu ta nói. Cô cười nhẹ “Sao anh cứ theo em mãi vậy? Em có gì tốt đâu?”, rồi bỗng dưng nước mắt lăn dài. Cậu ta ôm chầm lấy cô, siết chặt “Em đúng chẳng có gì tốt nhưng anh cứ yêu em vậy, biết sao giờ”. Cô cố sức đẩy cậu ta ra nhưng sức lực chẳng có nên đành để vậy, mà khóc “Em làm anh khổ hoài mà…”. “Miễn sao em cứ bên cạnh anh là được rồi, không yêu anh cũng được… Mà không, sau này em chắc chắn sẽ yêu anh…” Nắng chiếu vào làm góc phòng bệnh viện rực rỡ hẳn lên. Những đốm hoa Sống đời vàng tươi vươn mình hứng nắng, nở hoa tươi tắn. Cuộc đời, lúc thăng trầm biến cố mới hiểu ai là người mình cần. 26 tuổi, tuổi trẻ sắp đi qua, lúc này hẳn cô phải quyết định tìm một mái ấm để cư ngụ. Mà có lẽ, cậu ta là người mà duyên phận đã se là sẽ làm chồng cô. Trốn chạy mãi cũng không được, nếu tránh không được thì đối mặt vậy… Thế nhưng sau khi nộp đơn thôi việc, cô lại quyết định trốn chạy khỏi cậu ta một lần nữa… Đến một nơi không ai biết và bắt đầu lại từ đầu. Cô xin vào làm kế toán cho văn phòng tư nhân nhỏ, mua được căn nhà nhỏ hướng đông nên sáng nào Mặt trời cũng đánh thức cô bằng những nụ hôn dịu dàng.  Cô thấy mình trong bình yên ngày qua ngày. Dù bao nhiêu chuyện đã qua đi, buồn có, vui có nhưng chưa bao giờ cô từ bỏ thói quen bắt ghế ngoài hiên, ngồi ngắm mưa và pha cốc café đặc sánh. Có điều, thêm vào đó là nỗi nhớ dịu dàng. Người ta thường nghĩ café đen đậm mùi chỉ dành cho kẻ thất tình mà ít ai biết nó cũng dành cho kẻ trốn tình. Trốn cậu ta mãi rồi cuối cùng lại nhớ da diết. Không biết tình yêu này bắt đầu từ bao giờ mà cái rung động đầu đời này làm tội tình cô mãi trong những giấc mơ. Có lẽ những thứ gần gũi thường là thứ khó phát hiện nhất. Lại một năm nữa đã qua, mưa tháng 3 lại lất phất… Anh có kiên nhẫn tìm em lần nữa không? Em sẽ không trốn chạy nữa… Hay anh đã vội lấy ai đó rồi? 
xem thêm:


St

Hãy Tiếp Tục Bước Đi, Em Nhé


Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường ấy em nhé! Đó là điều mà anh muốn nói với em lúc này, và đó cũng là tất cả những gì mà anh có khả năngnói được với em. Với anh lúc này tất cả chỉ còn lại sự im lặng luôn bên anh, anh lại bị sự im lặng ấy ngự trị và lấy đi tất cả, và anh cũng đang dần chấp nhận tất cả mọi thứ ra đi trong im lặng, kể cả em…

Chính vì vậy em đừng quay đầu lại, đừng để sự im lặng kia theo gót mình, vì chỉ một người ngóng chông trong im lặng là đủ rồi.
Hướng về phía ấy, nơi mà em đi về, sẽ là nơi bắt đầu mới của em, nơi mà em cần tìm bấy lâu nay, cũng là nơi mà em thuộc về đấy. Còn phía sau lưng em, tất cả những sự hỗn độn mà cả hai người đã từng nếm trải, sẽ chỉ là quá khứ và kỉ niệm thôi. Vì vậy đừng tiếc nuối làm chi em nhé, mà hãy nhìn và đi về phía trước…
xem thêm:
mụn cóc sinh dục có lây không
Phía trước con đường kia, vào một ngày nắng đẹp, em cất bước nhẹ ra đi trong một sự im lặng mà vô tình hay hữu ý chúng ta tạo ra, và để rồi cả hai không còn gì cho nhau nữa ngoài sự im lặng đáng sợ kia. Rồi anh cũng biết sẽ có ngày này, anh sẽ im lặng nhìn em dần xa anh như cuộc tình mình vậy. Em cứ đi đi em nhé…
Có khi nào em tự hỏi rằng vì sao lại có sự im lặng kia? Và có phải sự im lặng kia tạo ra một khoảng cách vô hình cho anh và em? Điều em muốn có như điều anh muốn? … Câu trả lời cho tất cả những câu hỏi kia lại cũng chỉ là sự im lặng. Vì anh hay em đều chưa từng hỏi nhau những điều đó. Nhưng anh biết được rằng, chúng ta đều mong được hỏi và được biết câu trả lời cho những điều đó, song tất cả ta đợi và dành cho nhau cũng chỉ là thế thôi…
Em ra đi, em đi vì những điều chúng ta không thể cho nhau duy chỉ trừ sự im lặng đó. Em hay anh ngày càng không thể hiểu được nhau có phải vì sự im lặng đó ngự trị và lớn dần. Vậy anh xin em một lần cuối, hãy để sự im lặng ấy lại cho anh và em hãy làm điều mình cần làm. Để anh sẽ mãi ngóng chờ như anh đã hứa trong im lặng, để trò chuyện với nỗi buồn trong im lặng, để gục đầu hay khóc thầm trong đêm vắng cũng với sự im lặng kia. Ngày ta quen nhau lần đầu, chúng ta cũng đều im lặng tìm hiểu nhau, và giờ đây khi em đi rồi, em cũng ra đi trong một sự im lặng…
Rời khỏi cuộc tình này, em vẫn còn nơi để đi, để hướng về một nơi khác mà em cần, còn anh thì nơi nào cho anh, nơi nào anh thuộc về, nơi nào để vơi đi nỗi buồn? Anh tự hỏi mình sẽ ra sao những ngày săp đến, khi mà người hiểu anh cần gì, người sẽ cho anh để vượt qua những nỗi đau trong quá khứ rồi lại rời xa anh… Đôi khi anh nhắm mắt lại và ước rằng mọi chuyện có khả năngquay lại từ đầu, nhưng không, đây là cuộc sống và phải biết chấp nhận nó. Phải chấp nhận và sống trong im lặng một cách mòn mỏi thế này là điều mà anh phải chấp nhận đúng không em. Dù rằng có đôi lần anh cố lên gạt đi mọi vướng bận để có khả năngbắt đầu lại như những ngày xưa nhưng anh hiểu một điều rằng cả hai chúng ta đã chịu đựng những nỗi đau trong sự im lặng quá nhiều rồi em à. Đó cũng là lí do anh hiểu và tôn trọng quyết định của em…
Đoạn đường mà em đi ngày mai sẽ đầy nắng và thật đẹp với một cô gái tuổi đôi mươi mơ mộng như em. Và hãy vững bước trên con đường mình đã chọn, nơi cuối con đường kia sẽ là điều em muốn, là thứ mà bấy lâu nay em cần. Một bờ vai, một đôi tay khác sẽ dìu dắt và luôn bên cạnh em, chính vì thế đừng quay đầu lại em nhé. Hãy để lại cho anh những gì mà anh đã mang lại cho em và hướng về một nơi có những gì mà em đáng được nhận. Vì cuộc sống này hữu hạn nhưng điều đặc biệt mà em tìm kiếm – tình yêu thì vô cùng mà, hãy đi đến cuối con đường và tình yêu sẽ lại trở về với em mà…
Sưu Tầm

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Phía sau một cô gái


Bạn thân mến!


Bạn đã bao giờ chợt đóng khung cảm xúc và nghĩ: Phía sau một cô gái là điều gì không?



♥ Phía sau một cô gái, là...



Là một vỏ bọc, Tốt - Xấu, Đúng - Sai, không ai biết. Chỉ có khả năngtừ từ cảm nhận mà thôi.


♥ Phía sau một cô gái, có khả nănglà nước mắt mà không phải nụ cười bạn vẫn gặp, là trái tim khóa trái tự bao giờ vì những tổn thương, không phải mạnh mẽ như bạn vẫn thường thấy...

♥ Phía sau một cô gái, cả một không gian bao la và rộng lớn, cho những nỗi buồn bất giác chẳng thể gọi tên, cho những lúc đắng lòng vì nỗi nhớ...

♥ Phía sau một cô gái, cũng có khả năngchỉ đơn giản là cần yêu thương, yêu thương nhiều hơn nữa, ...

♥Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy. Nhớ để thêm mạnh mẽ mà bước tiếp, để kiến tạo thêm nhiều nỗi nhớ. Nhớ, giúp cuộc sống sống động.

♥ Phía sau một cô gái, là gì thì nếu bạn thật - sự - yêu - một - cô - gái thì bạn sẽ hiểu được.

Tuyển tập truyện ngắn Phía sau một cô gái của tác giả Ploy Trần Ngọc Bích với bìa sách ấn tượng và những bức tranh minh họa cũng tạo cho độc giả rất nhiều cảm xúc khi đọc truyện. Đặc biệt là cuốn sách như một cuốn hành trình cảm xúc để mình gìn giữ lại những khoảnh khắc mãi mãi.

Về nội dung cuốn sách, những câu chuyện là những mảng màu trong cuộc sống, cách viết của Ploy rất ấn tượng, độc đáo gợi lên nhiều suy nghĩ mỗi khi câu chuyện kết thúc. Đọc những câu chuyện, độc giả sẽ đi qua những hành trình cảm xúc mới mẻ và thú vị.
Xem thêm:


Đi nhiều và biết nhiều, những câu chuyện của Ploy rất thực, thực đến nhiều khi phũ phàng, nhưng cũng vẫn rất lãng mạn. Có lẽ qua những chuyến đi bất tận mà Ploy đã rút ra được những câu "châm ngôn" của riêng mình, làm nên sự độc đáo trong mỗi tác phẩm.

Như Ploy đã từng nói: "Ai cũng độc đáo", nên tất cả các truyện trong tập "Phía sau một cô gái" đều có ít nhiều một phần cuộc sống của Ploy và những người bên Ploy trong đấy, "rắc" thêm cho chút tưởng tượng và mơ mộng lãng đãng nữa.

...st...

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Như chờ tình đến rồi hãy yêu


Trà chanh tình yêu _ Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được tâm hồn đồng điệu thì đừng gửi trao trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé!

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ý là ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.
Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự ngóng chông. Bởi ngóng chông ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà ngóng chông là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã biết về điều sẽ xảy ra?
Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có khả năngbất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có khả năngđem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…
Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé! Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được, nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.
Xem thêm:
mụn cóc sinh dục như thế nào

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài. Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng: “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc ngóng chông trong cuộc đời.
Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.
Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.
Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé! Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian ngóng chông không bao giờ là vô nghĩa.
Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.
Như chờ tình đến rồi hãy yêu.

Trích trong quyển "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân 

Cung bậc của cảm xúc


Có những lúc  ta cảm thấy lòng mình trống trải, hay đầy ắp những mệt mỏi của đời thường, muốn đóng cửa nhốt mình lặng im trong ngôi nhà nhỏ nhưng sâu thẳm trong lòng  mình vẫn mong muốn có ai đó sẽ đến gõ cửa để tìm mình..
Cuộc sống có bao giờ người ta biết mình đã mấy lần trải qua những giây phút, những giai đoạn mâu thuẫn như vậy?! có những lúc thấy mình như một đứa trẻ con, lúc buồn lúc vui, lúc hiền lành nhẹ tênh như lông hồng, thanh khiết như nắng ban mai, lúc bùng phát như một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt mọi thứ. Không ít lần  cảm giác mình như một con nhím xù lông sẵn sàng đâm những vết sắc nhọn vào lòng ai đó làm chạm đến tự ái của mình, rồi lại tự thu mình trong cái vỏ ốc với những khắc khoải, ray rứt.
Cuộc sống và tâm trạng cứ nhảy múa theo những cung bậc của cảm xúc, có lúc cảm giác mình ngập ngụa trong những ngột ngạt của đời thường, muốn trốn tránh, muốn đập tan mọi thứ quanh mình để giải tỏa cơn thịnh nộ của nội tâm, rồi lại lặng im trong chính cơn sóng của lòng mình, nghe tâm hồn mình trống rỗng.
Xem thêm:
mụn cóc sinh dục giả
Phía sau những hờn giận, những giây phút chỉ muốn xô đẩy mọi thứ ra xa, muốn  cô lập mình trong những dằn xé bất ổn, rồi lại vội vã tìm kiếm và day dứt. Sâu thẳm nhất trong trái tim mình, ta vẫn mong ai đó cảm nhận và chia sẻ được, vẫn mong một cảm giác ấm áp để xoa dịu  những vết thương tiềm ẩn. Đôi lúc cảm nhận rõ  những  cơn đau, chợt hiểu rằng nó còn đau là nó vẫn còn tồn tại, dẫu có lúc nó mệt mỏi, buồn bực, bùng nổ và khắc khoải đến vô cùng.
Ta vẫn sống trong cảm giác xoay vòng như một con xúc xắc, nhưng chưa ai nói rằng người ta đau thì người ta sẽ thôi không yêu nữa, và nếu trái tim vẫn còn chạm đến cánh cửa của cảm xúc rung động, dẫu sự rung động ấy mỏng manh như một sợi tơ thì cũng hãy cứ đón nhận nó như một điều huyền dịu nhất mà cuộc sống đã ban tặng, bởi lẽ không có điều gì đẹp đẽ bằng những cung bậc của cảm xúc  trong trái tim mỗi con người.
...St....

Mất đi một người bạn


(hieubio.blogspot.com) Nếu một ngày cậu muốn chạy trốn, không muốn làm bạn với tớ nữa, hãy unfriend tớ ở mọi nơi cậu biết, xóa sổ tớ khỏi list điện thoại của cậu...để tớ gọi và hỏi cậu vì sao? Lúc ấy là lúc cậu im lặng và tớ sẽ hiểu.
***
Nhiều khi chúng ta hay ngồi than vãn về những bất công trên cuộc đời này và mỗi đưa lại chịu những hoàn cảnh buồn rất khác nhau.mụn cóc vùng sinh dục
Nhưng tớ biết, ông Trời có khả năngsẽ không cho ta tất cả những thứ ta cần mà sẽ cho ta một thứ đặc biệt để tự hào. Của tớ không phải là cặp chân dài, gia đình tài phiệt hay một bộ óc thiên tài. Cái Ông Trời rất hay ho ấy cho tớ lại là rất nhiều bạn bè. Đó là điều làm tớ tự hào hơn bao giờ hết, bạn bè tớ yêu quý tớ, và tớ cũng yêu quý họ hết mực.
Nếu cuộc sống của tớ chỉ là 1 màu trắng tẻ nhạt thì chính bạn bè đã tô thêm bảy sắc cầu vồng cho bức tranh ấy.
Đứa hay cười là màu hồng dạy tớ biết lạc quan dù thế giới đang sụp đổ ngay dưới chân mình. Đứa màu đỏ thẳng thắn sôi nổi dạy tớ sống hết mình không nuối tiếc vì ước mơ. Đứa tim tím mộng mơ cùng tớ lãng mạn trong mỗi câu chuyện tuổi trẻ...Đứa màu đen lầm lì nhưng bền bỉ và yên bình vững chãi.mụn cóc sinh dục và sùi mào gà
Tớ không bao giờ muốn họ nhòa đi trong cuộc đời mình dù là ở bất cứ sắc độ nào.

Cả cậu cũng vậy...
Nếu một ngày cậu mệt mỏi vì những lời than thở của tớ. Hãy nhớ hiểu rằng tớ đang mất bình tĩnh và nhớ lại những khi tớ lắng nghe cậu. Có phải còn nhiều hơn không?
Nếu một ngày cậu vui sướng, hứng thú và tớ cũng thế, chúng ta sẽ cùng tung tăng vui chơi để không để niềm vui không trôi qua nhạt nhòa.
Nếu một lúc bỗng cậu nảy ra một ý tưởng ngốc ngếch hay ho, hãy kể cho tớ nghe. Tớ sẽ kể cậu nghe một câu chuyện cười và mình cùng cười đập bàn, đập ghế.
Nếu gặp khó khăn về tiền nong, tình cảm. Hãy tìm đến tớ, để tớ thử giúp đỡ, an ủi cậu ở khả năng của mình. Bạn bè không chỉ tìm đến nhau trong những lúc vui cậu ạ.
Nếu một ngày, cảm thấy tớ đã hiểu sai về cậu, hãy gọi điện và giải thích cho tớ. Đừng im lặng và để cho tớ nghĩ rằng mình đã đúng. Nó sẽ dần dần hủy hoại tình bạn của chúng ta.
Nếu một ngày tớ làm tổn hại đến cuộc sống và tình cảm của cậu, hãy đến trước mặt tớ, nói cho tớ biết tớ đã sai như thế nào. Vì chúng ta là bạn tốt, tớ không bao giờ cố tình làm như vậy dù bề ngoài như thế nào đi nữa... Hãy để tớ nói lời xin lỗi và cậu chấp nhận nó, cười với tớ như mọi khi.
Nếu một ngày cậu cảm thấy xấu hổ vì bắt gặp tớ, đừng né tránh như thể không nhìn thấy tớ ở bất cứ nơi đâu. Một cái gật đầu không mất quá nhiều công sức, đến người quen biết qua loa cũng có khả nănggọi tên nhau như lời chào. Mình chỉ tạm thời hiểu lầm nhau thôi, đúng không?
Nếu một lúc nào đó cậu đã quá căm ghét tớ đừng trách móc bâng quơ. Hãy nói những lời tức tối ấy ngay trước mặt tớ để tớ biết rằng chúng ta có khả nănghòa thuận thì cũng có khả năngcãi lộn. Đó luôn luôn là hai mặt trong 1 mối quan hệ.
Nếu một ngày cậu muốn chạy trốn, không muốn làm bạn với tớ nữa, hãy unfriend tớ ở mọi nơi cậu biết, xóa sổ tớ khỏi list điện thoại của cậu...để tớ gọi và hỏi cậu vì sao? Lúc ấy là lúc cậu im lặng và tớ sẽ hiểu.
Nếu một ngày chúng ta không còn là bạn nữa...thì cứ để thời gian trôi tất cả đi nhé. Tớ sẽ vẫn giữ tình cảm tốt đẹp dành cho cậu và những bí mật của chúng ta ở một nơi rất xa.
Và một ngày kia, gặp lại, chúng ta lại là bạn bè. Vì là bạn bè thì dù có chuyện gì xảy ra vẫn sẽ trở về bên nhau được.
Và nếu không thể...nghĩa là chúng ta chưa từng là bạn, người xa lạ ạ.
Hà Nội, 10/09/12
Viết trong một ngày bận rộn nhưng bỗng thấy thiếu đi một màu trong bức tranh của riêng mình.
MsQuan

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Lặng Lẽ Em Về!


…em lại trở về cùng những ngón tay đan

khi ánh sáng ngày không còn dày thêm nữa
em về lại tro tàn và mong vẫn còn hơi ấm lửa
mong sưởi tay mình sau những trận gió mưa….



Lặng lẽ em về với lặng lẽ của đêm
để lòng yên tĩnh không nghĩ ngợi thêm điều gì nữa
chẳng còn chia sẻ đến những điều hẹn hứa
tay tự ôm mình nghe tiếng thở thời gian…….

http://muncocsinhduc.com/so-sanh-cach-dieu-tri-mun-coc-sinh-duc-tai-nha-va-tai-co-so-y-te.html
Em lại trở về cùng những ngón tay đan
khi ánh sáng ngày không còn dày thêm nữa
em về lại tro tàn và mong vẫn còn hơi ấm lửa
mong sưởi tay mình sau những trận gió mưa….
Em lại trở về với một ngày có ba buổi tối, sáng, trưa
thỉnh thoảng thấy lòng như hãy còn say ngủ
công việc ít nhiều,chẳng biết thế nào là đủ
lòng cứ hững hờ như từng đợi một mùa thu….
Em lại trở về với những ngày âm u
bầu trời xám với những đốm màu lặng lẽ
với những con đường bước ngàn lần có lẻ
để tìm lại gì…em có định tìm gì đâu….?!

http://muncocsinhduc.net/bieu-hien-cua-mun-coc-sinh-duc-co-gay-dau-rat-khong.html
Em lại trở về với những giai điệu nhạt thếch giữa đêm thâu
nỗi buồn da diết chẳng còn biết đâu là đêm dài hay ngắn
chẳng còn biết đâu là đêm đen hay ngày trắng
tất cả nhập nhằng,tất cả hoang mang….
Em lại trở về lục lọi những cảm xúc lang thang
một ngày đầy gió chúng rủ nhau đi mất
chúng bỏ quên em cùng những cơn mơ có thật
chúng lạc mất rồi…ai sẽ tìm giúp em đây?

http://muncocsinhduc.net/mun-coc-sinh-duc-nam-gioi-anh-huong-nhu-the-nao-den-hon-nhan.html
...St...

Mùa hoa sưa nở

Xuân muộn, bước trên đường Hà Nội
Bỗng gặp hàng Sưa trắng muốt một màu hoa
Sáng rực góc trời, níu những bước chân qua
Lưu luyến quá, chùm hoa mềm lặng lẽ
http://muncocsinhduc.net/tim-hieu-ve-benh-mun-coc-sinh-duc.html

Cũng chợt đến nhẹ nhàng như thế
Tất cả lộc non bật nở một ngày
Mơn mởn non tơ những mắt lá thơ ngây
Lúng liếng xanh, chao dưới trời mưa bụi

Hoa sớm rụng, dẫu tiết Xuân chưa đổi
Đủ cho ai nhung nhớ một thời
Đủ cho ai say đắm một đời
Chào Sưa nhé, chờ mùa Sưa nở lại!

http://muncocsinhduc.net/phan-biet-mun-coc-sinh-duc-va-sui-mao-ga.html

Anh đã biết, rồi yêu, rồi nhớ mãi
Cái dịu hiền, cái bừng sáng, cái lung linh
Thoang thoảng mùi hương, cánh hoa nhỏ xinh xinh
Dẫu có mưa dầm, dẫu còn gió cuốn!

Anh cứ ước mãi còn…Xuân muộn
Để cùng ai say đắm những mùa Sưa!

http://muncocsinhduc.com/co-the-phong-tranh-benh-mun-coc-sinh-duc-hay-khong.html

-ST-


"Ta đã để mùa hoa sữa trôi đi trong lặng lẽ. Hoa sưa - ta yêu nó thế nên không thể để nó cùng chung số phận với hoa sữa được." Nấm Lùn

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Một ngày mới lại bắt đầu


Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ chẳng màng đến những phiền muộn của hôm qua. Vì những gì thuộc về quá khứ thì chẳng thể nào thay đổi được.
http://muncocsinhduc.net/phong-tranh-benh-mun-coc-sinh-duc-nu-nhu-the-nao.html


Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc may mắn của cuộc đời mình. Những giây phút may mắn ấy dẫu ngắn ngủi nhưng chính là món quà to lớn nhất mà tôi nhận được trên thế giới này. Và tôi sẵn sàng san sẻ món quà ấy cùng người khác...

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ đối diện với mọi thử thách bằng tất cả lòng can đảm và tự tin, sẽ vượt qua mọi trở ngại bằng tất cả nỗ lực của mình. Tôi sẽ không lo sợ những thất bại, vì ít nhất sự thất bại hôm nay sẽ là bài học để tôi thành công trong tương lai...

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ mở tâm hồn và trái tim mình để hoà nhập với những người xung quanh. Tôi sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn bè mình. Tôi không kì vọng mình sẽ trở thành một người hoàn hảo, và bạn bè tôi cũng thế...
http://muncocsinhduc.net/bien-chung-cua-mun-coc-sinh-duc-nu-la-gi.html

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ tự mang lại cuộc sống may mắn cho mình, sẽ làm bất kì điều gì mà tôi cảm thấy cảm thấy vui sướng. Tôi nghe những bản nhạc mà mình thích, cùng bạn bè đi loanh quanh để ngắm nhìn phố phường, để cảm nhận hơi thở của cuộc sống... Tôi sẽ thêu tặng mẹ một chiếc khăn mới, sẽ nuôi một chú *** con - điều mà trước đây tôi chưa làm được, sẽ... Ừ, may mắn đâu chỉ đến từ những điều to tát mà còn ẩn chứa trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy...

Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những điều mới lạ, cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến tẻ nhạt của mình. Cuộc sống này có muôn màu muôn vẻ, và tôi sẽ tận hưởng hết những "hương vị" khác nhau của nó. Tôi sẽ cố lên sống như một con người tốt nhất mà tôi có khả năngsống...
http://muncocsinhduc.net/chua-mun-coc-sinh-duc-o-dau-la-tot-nhat.html

Một ngày mới bắt đầu... Và mỗi thời khắc sẽ đều là ngày mới...

...st...

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Thư gửi con


“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố lên kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
http://muncocsinhduc.net/cach-nhan-biet-chinh-xac-benh-mun-coc-sinh-duc.html


Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!

Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.


Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được luôn luôn, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
http://muncocsinhduc.net/5-dieu-can-biet-ve-benh-mun-coc-sinh-duc.html

Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.


Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.

Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.


Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!


Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.

Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.


Và một ngày như một ngà*y sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.*
http://muncocsinhduc.net/co-nen-ap-dung-cach-dieu-tri-mun-coc-sinh-duc-tai-nha-khong.html


Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.


Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".


Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.


Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.

Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.


Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...


Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...


Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.


Thương con thật nhiều...


Bố mẹ..."

...St...